Hai Trăm Năm Sau – Nhân Gian – Hoang Địa Kha!
Gió thổi đêm dạ, Hoang Địa Kha lộ ra đường mòn, một mảnh đất hoang phế, trời không trăng sao, đất chẳng bóng người, cỏ cây xen lá rậm rạp đơm hoa, gió hú u uất tiếng khóc kêu gào nhân gian vất vưởng.
Giữa nơi ấy, bóng ảnh khập khiễng lê bước một thân, hình mờ sương khói, nửa người nửa bóng, tứ chi lỏng lẻo như không xương không cốt, mục diện…sinh xích quang, máu khô bám vào da như than tàn.
Trên cổ oán linh, hiện rõ vệt khí đen xoắn, tựa như vết cắt không bao giờ liền, rỉ oán khí trong từng hơi thở...
Mỗi bước oán linh lê qua, đất cát dưới chân héo mục, lún xuống thành mảnh...
Oán linh không nhớ tên ai, chẳng nghe được giọng người, không còn cảm được ấm lạnh thời thế, chỉ còn oai oán đọng trên môi, trong tận cùng thần niệm thức...
Tiếng âm thú từ xa ngang qua chốn hoang tàn, phá tan màn đêm lặng, trên đường mòn kha địa, ba thân ảnh tử quan, trầm chậm cất bước tới...
Tam Mệnh Tử Quan của Diêm La Phủ, khoác thủ hắc bào, sau cài bội kiếm, cưỡi Thú Dạ Lân, loài hung thú u minh, thân đen bờm bạc, huyết mục nở hoa.
Một vị khoác chiến y lân, đi đầu hàng ngũ, đôi mắt sắc âm thạch, quát lớn hô vang:
“Có tà khí! đề phòng yêu quỷ quanh đây!”
Tam Dạ Lân Thú, thở ra tử khí thi hài, mũi xỏ dây cương cảm được chủ nhân giật dây, Dạ Thú tự dừng bước.
Cả ba tử mệnh quan đồng loạt ngó nhìn, bóng linh oai oán dắt dẹo giữa hoang địa.
Hắc Ám Ma Quan hạ giọng:
“Có oán linh…cẩn thận!
Chiến Mệnh Ma Quan cau mày, giọng khàn:
“Vết nứt trên cổ… giống như trảm hình, chết vì xử trảm?”
Chưa kịp nói thêm, oán linh lấy tay chỉ mặt tử quan, đó là lần đầu tiên sau hai trăm năm, oán linh ứng cảm được với chúng sinh khác. Từ trong yết hầu oán linh bật ra âm khàn âm đặc, nửa khóc nửa gào:
“…tr… ả… l… ạ… i…”
Oán ngữ đầy uất quyết, như thanh đồng tử khóc, như tiếng ngạ quỷ bị khóa trăm năm trong quan tài, tam mệnh tử quan ngắm quỷ linh oán, tâm địa ung dung.
Thần Mệnh Thánh Quan - Hành Chủ hô lớn:
“Bày binh bố trận! Áp sát cầm quỷ!”
Tất cả nghe lệnh, nhảy xuống khỏi Dạ Lân, chân mệnh vừa chạm đất, oán linh hóa ảnh mất ngay trước mặt...
Hắc Ám Ma Quan bị xé toạc giáp ngực, thân văng xa ba trượng…Oán linh hiện diện, phía sau từng người, song quyền mọc móng, hóa thành lưỡi câu.
Một vết rạch sâu từ vai đến bụng, máu rơi khỏi áo, lập tức bốc hơi, tuy sát chiêu chí mạng, nhưng mạng họ chẳng vong...
Tam Tử Mệnh Quan phục hồi vết xước, lùi lại dựa lưng tạo thành thế thủ.
“Tế gọi ngạ ảnh!!”
Lời truyền vừa dứt, tam mệnh nhắm mục diện thân thể hóa đen, như bị hắc ám ăn mòn cơ thể từ chân lên cổ, nhập thành ma quan.
Lại nói về “Tế Gọi Ngạ Ảnh” thiên hạ tương truyền, dùng thuật xảo ngôn tự lừa dối mình, bóng hình tức tối trồi lên chiếm thân, song thể thỏa thuận, tâm ý liên thông chứng đắc chân thân bản ngã, mượn được thần thông hắc dạ.
Khi các ngài mở mắt, Tam Tử Mệnh Quan trông như nửa quỷ nửa thần, mục diện mỗi kẻ một màu khác dạng, thân thể nhuộm đen, đan xen tử mệnh.
Thần Mệnh Thánh Quan rút đao từ ngực, như nuôi binh khí trong tâm.
Chiến Mệnh Ma Quan móc dao từ họng, kéo ra khỏi yết hầu, dao ngấm độc tạng.
Hắc Ám Ma Quan kéo xích khỏi hậu môn, dính ô dính uế, nhiễm khuẩn nhiễm trùng.
Cảnh tượng âm lệ đến mức, đất dưới chân cũng run sợ...
Hành Chủ gầm thét:
“Xung!!”
Oán linh và tam tử mệnh va nhau, như thù oán trùng kiếp, oán quỷ va đập tử thần, xương gãy cây đổ, cỏ lá đứt lìa, linh uẩn gần bên la hét bỏ chạy.
Thần Mệnh Thánh Quan bổ đao chặt quyền quỷ oán, tay quỷ lìa khỏi thân! tay quỷ oán lại mọc lên bàn tay khác, dài thêm nửa trượng, móng trảo sắc hơn.
Chiến Mệnh Ma Quan chém đầu quỷ oán, đầu rơi xuống mạch địa! cổ oán linh lại hiện ra đầu mới, vẫn là hai hốc mắt đẫm lệ đỏ ửng như than hồng.
Cùng lúc đó, Hắc Ám Ma Quan bị oán linh cấu đứt nửa mặt, nhưng mặt ngài lại tự liền ngay tức khắc, chảy đầy khí hắc minh...
Tất cả như trong vũng lầy không thể chết.
“Con quỷ là kẻ tu hành, không được giết nó… ta nhắc lại…Con quỷ là kẻ tu hành, không được giết nó.” Thần Mệnh Thánh Quan gầm lớn:
Hắc Ám Ma Quan, vung xích dị hành, xích âm minh trong đất bò lên như rắn, xích trên trời rơi xuống như mưa.
Oán linh định vồ tới, nhưng hai tay bị xích quấn chặt, kéo ngược lại về, khiến xương xẩu, hắc cốt bật ra âm vang rắc rắc vỡ vụn, oán linh gào thét pháp lực bị xiềng hút sạch, oán linh nghiêng đầu, cố vươn nanh tới, nhưng xích siết càng sâu, xuyên qua da thịt như chui vào hồn phách...
Chiến Mệnh Ma Quan, bước vài bộ tới gần, đá thẳng vào đầu oán linh, buông lời cay độc:
“Đúng đồ súc sinh… làm ta mệt nát cả thần thức.”
Oán linh bật máu đen từ miệng, đầu nó vặn lại ánh mắt vẫn đỏ ngầu.
Tam Mệnh Tử Quan buộc xích qua cổ, luồn xuống dưới tay, oán linh bị trói dẫn linh về âm phủ.
Thần Mệnh Thánh Quan hành chủ quát lớn:
“Áp giải, quỷ tu hành xuống U Minh Giới.”
Dạ Lân Thú gầm lên, bờm chúng lay lắc, hơi thở lạnh tuyết nguyệt, oán linh bị kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt đen dài như thể đánh dấu, rằng nó từng tới nơi đây.
Sau lưng quỷ oán là vô số xiềng xích dài, dần dần hiện ra các linh uẩn khác cũng đang bị xiềng theo sau…Âm phong thổi qua như tiếng cầu hồn, vạn oán hồn rời khỏi Hoang Địa Kha…
Màu trời mờ đục, không có dương nhật, không hiện nguyệt tinh, chỉ là một tầng thiên địa bị xé nát, ánh sáng u ám như tro tàn, vờn lên những gò cát vô tận.
Tam Mệnh Tử Quan cưỡi trên lưng thú, dần dần bước đến Âm Linh Sa Hải…
Xiềng xích chạm cát, kim âm cọ vào khô sa, kèn kẹt, kèn kẹt… từng tiếng như quỷ đàn yêu gảy.
Oán linh vốn chẳng nhớ thân mình là ai, lảo đảo bước theo hành đoàn, hai chân kéo vệt dài tăm tối, thân thể co rút như nhịn đó nhiều năm, từng sợi oán khí từ cổ bay theo luồng gió ngược.
Vết cắt trên cổ, nơi năm xưa đầu rơi khỏi thân, mãi không khép lại, miệng cổ cứ rung động như muốn bật ra tiếng nói, lại chỉ phát ra âm “khặc… khặc…” không thành lời.
Một quỷ sai lẩm bẩm, tay siết cán xích:
“Đồ oán linh này… đi đứng cho tử tế chút có được không? Ngươi kéo cả đám cát âm vào người ta.”
Quỷ sai khác đi bên cạnh hừ lạnh:
“Đừng trách nó…đoạn cổ kia bị trảm bằng pháp kiếm, nó bị thần thánh giết… khó mà hóa giải.”
Thần Mệnh Thánh Quan khịt mũi, giọng lành lạnh:
“Dù nó chết thế nào cũng mặc nó, việc của các ngươi là áp giải chúng về Điện Diêm La, đừng phí lời với oán vật.”
Âm Linh Sa Hải mở ra trước mắt, Tam mệnh tử quan dừng lại trước một rìa vực cát đang chảy xuống, cả vùng trời bị sắc xám nuốt trọn âm u và biển linh sa dài không bờ bến.
Thần Mệnh Thánh Quan nâng tay, chỉ về phía trước:
“Bắt đầu từ đây… là Âm Linh Sa Hải, bộ hành sáu tháng, đừng con súc sinh nào chậm chễ, dù chỉ là một chút.”
Một quỷ sai loi nhoi:
“Đại nhân, chẳng phải lần trước toàn đội chúng ta đi năm tháng rưỡi thôi sao?”
Thần Mệnh Thánh Quan liếc xéo:
“Lần này oán khí mạnh…Cát sẽ đổi chiều…Mở to mắt mà xem.”
Gió gào lên ngay đúng lúc ngài dứt lời, những cột bão cát dựng thẳng như mũi thương, rồi lăn xoáy qua phía xa.
Oán linh hơi ngẩng đầu, cổ nó phát ra tiếng “rắc” nho nhỏ, vì khớp cổ vặn sang phía âm sa, như thể hắn nhận ra nơi này, hốc mắt trống đen lại khởi lên tia đỏ lịm.
Tam Mệnh Tử Quan đang đi thì một quỷ sai chạy lên báo, Hắc Ám Ma Quan quay lại nhìn vào mắt quỷ oán mà nghiến răng:
“Đừng để ta phải dùng vũ lực thêm lần nữa!”
Lời cảnh ngôn được thốt ra, ngài lại quay lên đầu hàng cùng hai vị tử mệnh quan, tiếp tục cùng đoàn quỷ sai bộ hành áp giải các linh uẩn về nơi được phán xét.
Hành trình sáu tháng, từng bước đều tan vào tĩnh mịch, ngày tháng dưới Âm Linh Sa Hải không thể tính đếm bằng mặt trời hay bóng đêm, ở nơi đây thời gian phai mờ như cát rơi khỏi lòng bàn tay.
Mỗi bước đi đều lún xuống, cát ngập đến mắt cá, rồi đến gối, rồi lại rút cạn như không hề tồn tại, âm phong thì thổi nghiêng, không bao giờ đổi hướng.
Lúc nghỉ, bọn họ chỉ cắm cây chấn hồn châu xuống cát, ánh sáng lam u nhạt bao lấy vòng tròn nhỏ, tránh cho họ bị lạc đường...
Tam mệnh tử quan hạ trại, cho đoàn linh uẩn nghỉ chân, Chiến Mệnh Ma Quan lấy từ trong áo ra bình rượu, mở nắp uống một ngụm rồi nói:
“Ta thề… mấy trăm năm làm Tử Mệnh Quan, ghét nhất là cái nơi này, sáu tháng trời không có một thứ âm thanh sống.”
Hắc Ám Ma Quan bên cạnh tặc lưỡi:
“Cũng còn đỡ, lần trước ta áp giải một con Ác Linh Tam Thức, nó gào suốt dọc đường, lỗ tai ta còn đau đến giờ.”
Thần Mệnh Thánh Quan - Hành Chủ, khoanh tay, mắt không rời oán linh:
“Con oán linh này ít ngào thét… không giống loại thường.”
Chiến Mệnh Ma Quan liếc sang oán linh đang quỳ gập người nghỉ chân:
“Không giống chỗ nào?”
Thần Mệnh Thánh Quan đáp khẽ:
“Ta thấy… nó không đơn thuần là oán linh tạo từ oán chết…”
“Ý hành chủ là… oán linh từng tu hành?”
“Không chỉ tu hành… thần thức trong nó từng trải qua chiến sát cực đại.”
Giữa sa mạc âm u, tiếng cát lạo xạo dưới chân dường như vọng tới vô số tầng, ba tử mệnh quan tiếp tục hành trình, khi gió ngừng thổi.
Một tiếng khóc khe khẽ vang lên…