Một tiếng khóc khe khẽ vang lên…
“Ư… ư… ư…”
Tất cả đều khựng lại, Thần Mệnh Thánh Quan quay lại nhìn:
“Đừng nói với ta là nó đang khóc đấy…”
Cả sa mạc im phăng phắc, cả sa mạc như than khóc cùng oán linh.
“Tất cả tiếp tục bộ hành, tất cả quỷ sai, đựng lũ linh uẩn dậy…ta nhắc lại…tất cả tiếp tục bộ hành, tất cả quỷ sai, dựng lũ linh uẩn dậy…”
Ngày thứ một trăm bảy mơi – Biên giới Diêm Ma Nhai
Cuối cùng, bầu trời trước mặt lóe lên một chút ánh lân lam, ánh sáng duy nhất của U Minh Giới.
quỷ sai phía sau reo khẽ:
“Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”
Sau gần sáu tháng lê chân, Diêm Ma Nhai hiện ra như một vách vực khổng lồ, mở ra một khe sâu hun hút dẫn vào Điện Diêm La.
Những cột đá cao như tượng nhân khổng lồ mọc ra hai bên, khắc chữ cổ:
“Sinh Tận – Mệnh Tận.”
Thần Mệnh Thánh Quan - Hành Chủ:
“Đi qua khe này là vào khu vực phán quan, từ nơi này trở vào… không còn là đất để các ngươi nói đùa…tất cả bộ hành, theo hàng mà đi....”
Nói xong, ngài đưa mắt liếc sang đám linh uẩn bị xiềng, kiểm tra từng gương mặt vô hồn xem có kẻ nào muốn trốn chạy...
Chẳng ma nào dám nói, chẳng quỷ nào dám than, cứ từng bước mà đi. Oán linh cất bước theo hàng, chân trần chạm dưới nền đá lạnh, bóng tối quấn quanh thân như dải u vân không ngừng cuộn chuyển, Diêm Ma Nhai kéo dài xa số, dù đi thêm trăm canh, cảnh vật vẫn chỉ một màu.
Khi bước chân chạm vào nơi có chút sáng, khe núi đột ngột mở rộng, vùng trời u lam căng ra, rộng thênh thang như sảnh điện cổ bị lật ngược.
Trước mặt oán linh là mười tám cánh cửa môn khổng lồ, xếp thành hàng dài trải đến tận mép tầm nhìn ngó tới, mỗi cánh cửa cao như sơn nham cổ trụ, trên đỉnh khắc quỷ văn ngoằn ngoèo.
Nơi đây rất nhiều linh uẩn đang xếp thành hàng, có con run rẩy như tro tàn bị gió thổi qua, có con cúi đầu bất động tựa hư ảnh, có con lẩm bẩm những câu chẳng thành tiếng, dòng linh thể nối dài, ngoằn ngoèo như mãng xà bị trói trong xích vô định, quỷ sai đi lại qua hàng, tay phải cầm xích câu hồn, tay trái cầm rượu cồn giải nghỉ, tiếng xiềng xèng xẹch lết cào dưới nền đá.
Chờ được hồi lâu, đầu trâu mặt ngựa mũi khoằm tiến đến, chúng giữ hai bên cánh tay oán linh, không mạnh nhưng buộc oán linh phải bước theo.
Cánh cửa trước mặt cao hơn chín trượng, phía trên tấm biển mục treo lủng lẳng, có hàng chữ to như khắc bằng máu đặc…
ĐIỆN DIÊM LA – BẠT THIỆT ĐỊA NGỤC
Cửa chẳng cần mở cũng không cần đóng, chỉ có một lớp sáng nhẹ như pháp giới, hơi lạnh trên cửa lan ra, làm thân thể oán linh hơi co lại.
Đầu trâu đẩy oán linh bước vào...
Trong đại điện, ánh sáng âm trầm thống trị toàn bộ, trần điện cao tới mức nhìn không thấy đỉnh, các cột đá tạc hình quỷ dạ xoa, mỗi cột tỏa ra hơi nóng khó tả, không phải nóng vì lửa, mà là thứ nhiệt từ oán khí tích tụ.
Chính giữa điện là Diêm La Đại Vương, thân dài vai rộng, đứng lên cao ba trượng, ngồi xuống một trượng ba, mục diện đỏ như than hồng tháng một, đỉnh đầu đội mão thiết trụ, ngồi dựa Huyết Nham Thẩm, một tay ngài chống cằm, một tay tựa ghế uy, sừng sững đáng sợ như truyện kể về diêm la...
Đầu trâu đẩy oán linh đến giữa điện ngồi quỳ, mặt chẳng dám ngẩng lên, Diêm La mở mục diện, thốt câu: “ngươi tên gì.”
Ngài cất tiếng chầm chậm:
“Tại sao mà ngươi chết….”
Oán linh chẳng đáp gì, miệng như đông băng lại, chẳng phát thành tiếng nào.
Diêm La gõ nhẹ xuống ghế, chỉ vậy mà âm thanh vang lên như kim khí, ngài đứng dậy cất bước, thân hình to lớn tiến về, oán linh run cầm cập, bước ngài không chấn động nhưng nền đá tối thêm, bóng ngài phủ ánh sáng, mắt xích oai nghi nhìn.
Khi đứng trước oán linh, ngài đưa tay to rộng, chỉ cần một nhấc nhẹ đã nắm trọn đỉnh đầu, ngài đặt những ngón tay lên đỉnh đầu quỷ oán, không mạnh cũng chẳng nhẹ, chỉ là chạm sinh linh.
Ngay khoảnh khắc ấy… oán linh mở giác cảm có dòng nước đen xuyên đâm vào trong thần thức, làm mọi ký ức cậy mở.
Diêm La nhắm mục diện, tìm kiếm tội oán linh, rồi ngài mở mắt nhanh, trong mắt ánh lên tia thú vị.
“Ồ… gan dạ thật, một mình ngươi lao vào đánh cả một đám cao thủ ở bí cảnh cơ à? Hừm.”
Ngài buông tay nhẹ hơi nghiêng đầu quan sát, xem xét chiến công lạ của con quỷ oán linh, khóe miệng ngài cong nhẹ, không khen cũng chẳng phải chê, giống như đang xác nhận thứ mà ngài nhìn thấy...
Ngài còn đang định tiếp tục thì bỗng dưng dừng lại, thần diện chuyển sang nghiêm nghị, ánh mắt co lại thành đường, từ từ ngài rụt tay lại khỏi đầu con quỷ oán linh...
Mục diện Diêm La trở nên sâu hun hút, oán linh đồng thời cũng rơi lệ, ký ức nó ùa về, nhờ có diêm la khởi ký, mới biết chết do đâu, ánh nhìn nó lạnh lẽo thấy kiếm chém nghiêng đầu… tất cả thân thể nó, đổ xuống khỏi tầng trời thê thảm...
Diêm La quay mặt sang hướng khác, như đang cân nhắc điều gì, vai ngài hơi rúng động, tay nắm lại lan can của Huyết Nham Thẩm Tọa.
Sau một lúc thở dài, ngài quay lại nhìn oán linh:
“Ngươi cũng to gan thật, muốn chém giết cả thiên ma cơ à.”
Ngài phất tay gọi lính:
“Đầu trâu mặt ngựa… báo cho Lượng Tử Ma Quan.”
Đầu trâu nghe liền chạy lại, đầu ngựa cũng làm theo.
“Áp giải oán linh này đến Lượng Tử Ma Quan, để ngài ấy phán xử.”
Oán linh được kéo đi, dẫn đến điện Ma Quan, điện ma quan ngự không rộng lớn bằng điện diêm la, nhưng nơi đây khác hẳn không còn đỏ âm u, không có mùi tử khí, cột trụ khắc hiệu sao rơi, đường nét thẳng nghiêm nghị, chứa khí vận thần quân.
Cuối hành lang gian điện, không nguy nga nhưng lại sáng bóng, Lượng Tử Ma Quan đứng giữa điện, thân hình ngài không lớn giống Diêm La, trên thân khoác ma bào, màu ám lên vẻ xám tro, tay áo ngài bó sát, tóc buộc cắt ngắn năm phân, mục diện tĩnh như thần như thánh.
Quỷ sai dẫn quỷ oán linh tới, Lượng Tử Ma Quan mở mục diện, ngắm nhìn oán linh như ngắm nhìn địa ngục.
Ngài bước đi vòng quanh, oán linh quỳ ở giữa, không chạm chỉ quan sát như đang đọc thứ gì, một vòng hai vòng rồi dừng lại, mặt đối mặt oán linh.
“Sự thống trị của thiên ma là tai họa muôn giới” Ma Quan nói chậm rãi, “Con số cũng chẳng thể tính đếm nổi bao nhiêu chư thiên bị đọa xuống đây, nhưng chuyện đã xưa lắm rồi, cũng nhờ sự tàn ác của họ, mà phật pháp được dựng thành.”
Ngài đưa tay chỉ nhẹ vào khoảng không, vẽ ra phù dạng vòng tròn:
“Thiên ma vốn là chư thiên, dựng nên cõi tha hóa, nhưng tàn ác quá độ, tuổi thọ lại ngang trời, chờ thiên ma già đi, không khác gì chờ hoại kiếp tới, phật pháp thì quá từ bi, không thể đi sát phạt, nhưng chuyện này chẳng thể kéo dài…”
Ngài tiến lại gần hơn, giọng ngài dần trầm xuống:
“Các Diêm La là người cõi ma ba tuần, vì thấy sự tàn ác họ đã phát nguyện theo phật môn, nhưng thiên ma bảo thủ, cố truy sát họ tới cùng, nhờ thần phật giúp đỡ, mà tồn tại tới bây giờ… thần thông tới đâu, cũng không thể sánh với các thiên ma vương được, không thể công khai chống lại …nhưng cũng không thể nhắm mắt cho qua.”
Lượng Tử Ma Quan đưa mắt về phía những bia đá cổ hai bên tường.
“Vì thế bọn ta đã lập kế ẩn: tạo ra lượng tử giới, do chúng ta cùng các vị bồ tát góp pháp mà thành… nơi ấy chỗ nuôi dưỡng những kẻ có tư chất như ngươi, như ta, những kẻ có oán niệm đủ sâu, có ý chí đủ bền, tâm đủ bi ai, nay mai khởi sát phạt, trả thù cho chư thiên đồng đạo khác...”
Ngài nhìn thẳng oán linh.
“Chỉ cần ngươi gia nhập, sau này thù của ngươi sẽ được báo, không những vậy, ngươi sẽ được dẫm lên mặt chúng theo ý thích của ngươi...”
“Chúng ta như những hòn đá rơi xuống giếng sâu, tìm mọi cách để nổi lên mặt giếng..tuy khó, nhưng không phải là không có cách...”
Ngài nhắc thêm:
“Ta cho ngươi một điều kiện…”
Lượng Tử Ma Quan đặt tay lên vai oán linh, lực không mạnh, nhưng làm toàn thân oán linh như dừng lại.
“Nếu muốn báo thù, phải tu hành cho thấu đáo, trung thành cùng hội phái, giúp bọn ta mở đại lộ vớt lấy chúng sinh...”
Ma Quan đứng dậy, khoanh tay uy nhiêm hỏi:
“Ý ngươi như nào?”
Oán linh run nhẹ xúc động, từ cái chết của nó, từ sự nhục nhã bị giết nát thân thể hai lần, từ hình ảnh thiên ma cao ngạo đứng trên cao… tất cả kết tụ thành một điểm sáng trong mục diện nó, khiến mắt hỏa xích nở bùng, chấn động đại địa xung quanh.
Ma Quan cười to khoái trí, âm vang khắp địa ngục:
“Một ngàn năm sau…Đại Tử Chiến sẽ nổ ra, chúng ta sát phạt thiên ma, chúng ta đồng hành cùng tất cả thiên chúng, tất cả cõi giới…tất cả hợp sức, lật đổ ngai vị khởi lại thời thế tranh vương thêm một lần nữa….”
“Chúng ta sẽ khai mở con đường cho Long Hoa Tam Hội giáo chủ giáng thế, cứu độ chúng sinh…”
Oán linh ngẩng mặt lên nhìn Ma Quan, đầu nó gật chậm đến mạnh hơn, tay nó đưa ra, nắm lấy vạt áo Ma Quan, không lời nào phát ra, nhưng ý nguyện rõ ràng như khí khắc vào đá.
Lượng Tử Ma Quan nhìn bàn tay ấy, rồi gật nhẹ.
“Ta sẽ giúp ngươi đi đầu thai…nhưng trước tiên ta sẽ giúp ngươi trả nghiệp đạo..”
Câu vừa dứt, ngài lùi lại xa…cột trụ khắc phù văn hóa hiện hai thân ảnh, một dạ xoa, một la sát, chẳng cần hiệu lệnh, chúng vừa nhìn thấy oán linh, đã lao vào cắn cổ, móng tay bấu vào ngực, một bên xé sườn, một bên rút ruột, móc tim, từng mảnh huyết uẩn bị kéo ra như vụn tro ướt.
Thân thể oán linh tan rã từng mảng, vương vãi dưới nền đá như bụi ô uế.
Ma Quan không đổi sắc, thân ảnh oán linh vừa tan nát, ma quan lại vận khởi, thân thể oán linh lập tức tụ lại, từng thớ thịt mờ mờ tái hiện, thần thức bị kéo trở về như ai đó đang nắm gáy mà lôi dậy.
Chưa kịp đứng vững, hai hung linh lại lao tới.
Lần thứ hai: Dạ Xoa bẻ xoắn cột sống.
Lần thứ ba: La Sát moi trọn hai con mắt.
Lần thứ tư: tim bị xé làm đôi trong khoảnh khắc.
Không có ai hô ngừng, không có ai thương xót, không có thời gian để kêu...
Mỗi lần tan vỡ, Ma Quan lại hồi sinh, mỗi lần hồi sinh, hai hung linh lại giết...
Không đổi tốc độ, không đổi biểu cảm, không đổi phương thức…chỉ đổi vị trí vết cắn, đổi góc xé, đổi cách rút tạng.
Ba nghìn lẻ bảy lượt.
Đến lần cuối, khi thân xác oán linh gom lại thành hình người, nó đứng run khe khẽ, không phải vì đau, mà vì thần thức đã bị mài nhẵn tới mức không còn biết đau là gì nữa...
Ma Quan bước tới, sửa lại tà áo, giọng vẫn bình thường như nói chuyện trà nước:
“Xong. Nghiệp đạo đã trả đủ.”
Ngài giơ tay hút lấy thần thức oán linh, kéo bật khỏi thân xác ô uế, linh ảnh run rẩy như tơ mỏng đứt giữa gió lạnh.
Ma Quan giữ nó trong lòng bàn tay như cầm một ngọn đèn sắp tắt, phía trên, phù văn kết vòng, từng nét cong như nanh quỷ, từng vạch dài như xích trói, vòng tròn mở ra nuốt trọn thần thức, nghiền nó thành một luồng quang sa đục ngầu, rồi lại nâng lên.
Ngài đặt luồng thần thức ấy hướng về thượng địa nhân gian, đoạn buông nhẹ, giọng ngài như gõ từng tiếng vào hư không:
“Đi đi…Đi đầu thai đi, tới khi ngươi bảy tuổi phàm, chúng ta sẽ đến đón đưa ngươi đi lịch kiếp tu hành…Một nhục thân mới cho ngươi…Một vòng đời mới cho ngươi…Một tương lai mới cho Tử Thần Hội…”
Gió ngào tắt lịm, hàn khí đọng lại quanh lời cuối:
“Định mệnh của ngươi đã được ấn định…Ngươi chính là mầm họa khởi nguyên của toàn bộ Tha Hóa Tự Tại Thiên…”
Châm ngôn vừa dứt…Toàn bộ U Đô chấn một nhịp, Tầng Hoàng Tuyền cuộn sóng tro, địa ngục A Tỳ nổ lên một tiếng trầm đục, như tiếng long cốt trở mình.
Lũ dạ xoa, la sát, ngưu đầu, mã diện đồng loạt quỳ sụp, miệng kêu gào như bị phong ấn bóp nghẹt...
Chấn động lan qua Vô Gián, xuyên sang Nhận Diện Đài, rồi mở toang một khe nứt dài đến tận mép vực Huyết Trì...
Ở nhân gian, dị tượng ứng hiện:
Tứ Châu đại hải dâng lên một tầng thủy mạt sắc đỏ như sương huyết;
Núi Tu-di rúng động, lớp tuyết đỉnh núi tự rơi như bị gió quỷ thổi lật;
Thập phương tinh tú tắt mất một vị, rồi sáng lên một vì khác có sắc tím u quang;
Phong hải biên gió thổi ngược, như cảnh cáo điều gì sắp giáng lâm.
Trên bầu trời xa nhất của phàm giới, vân vụ kết thành một vòng luân tím đen, mục diện Ngũ Đại Ác Ma ngó xuống như thiên đạo tra xét nhân loại...