Tới nơi, đã có một đoàn thiên binh chờ sẵn, đội giáp sáng như sao bạc dẫn họ qua một hành lang dài toàn thủy tinh thiên giới, đưa thẳng tới Cung Yên Tử – nơi diễn ra đại lễ.
Người đông như vân hải, từng hàng thánh tử, trưởng lão, tông chủ… tấp nập như đại hội. Bàn tiệc trải dài, mỗi hai vị một nệm một bàn, Đinh Ninh được một tiên nữ dẫn đến ngồi chung bàn với Lang Lang...
Khoảnh khắc nhận vị trí, nữ tử cứng người một chút, nhưng đối diện là bao ánh mắt tông môn, nữ tử không dám phản ứng mạnh, chỉ đành ngồi xuống… rất nhẹ.
Lang Lang nhìn nữ tử mỉm cười, mà nụ cười đó khiến Đinh Ninh muốn đá hắn xuống thiên giới ngay tức khắc...
Các tông phái lần lượt dâng lễ, lễ vật đặt vào mâm linh bảo, lập tức hóa nhỏ lại, trở nên hài hòa đẹp mắt...Chư thiên ma từ trên cao hạ xuống ngai vị, ánh sáng tím bạc phủ quanh họ...
Đinh Ninh quan sát hồi lâu rồi hỏi:
“Đó là… thiên ma sao? Trông họ… đẹp đẽ như chư thiên, họ cũng tỏa hoa quang đẹp sặc sỡ, sao lại gọi họ là ma?”
Lang Lang nghiêng đầu, đôi mắt sâu như đáy hồ nhìn thẳng nữ tử:
“Tất cả đều là chư thiên…Khác nhau ở tâm: thiện, ác…ngươi quên chúng ta phải đi săn cống phẩm để dâng lễ à, nếu ai cũng thiện cả… thì Phật thánh cần gì xuống hạ giới để phổ độ cứu chúng sinh?”
Đinh Ninh cắn môi, hỏi tiếp:
“Nhưng… sao đại lễ lớn thế này không thấy Phật thánh?”
Lang Lang đáp ngay:
“Không được mời…Đại Thọ Thiên Ma chứ có phải Đại Thọ Phật đâu mà các vị đó suốt hiện, hai phe thiện ác không ngồi chung chiếu.”
Nói rồi nam tử nhấp một ngụm linh trà:
“Vốn dĩ mọi tầng trời dục giới…nhân gian…địa nguyên duyên… địa ngục… atula… đều do các Thiên Ma Vương cai quản, chỉ là họ vận hành dưới luật của Thiên đạo.”
Đinh Ninh nghi hoặc:
“Họ mạnh vậy mà còn bị thiên đạo quản?”
Lang Lang cau mày nói:
“Dù có mạnh tới cỡ nào…! Cũng chỉ là chúng sinh nhỏ bé tham gia vào cuộc chơi của luân hồi nghiệp chướng! Mạnh thì sao? Mạnh thì đánh thiên đạo ở đâu? Đi đâu tìm thiên đạo..? Thiên đạo có phải là một vị thánh giả nào đó đâu mà đánh? Phàm phu các ngươi đúng là ngu dốt…” Nam tử cau mày nói tiếp. "Thiên đạo là luật lệ sinh khởi, do tâm vạn vật khởi luật lệ! luật lệ này chẳng còn thể sửa đổi được nữa…Chỉ còn cách tu hành… rồi tu hành…chứng đắc bậc diệu đế thế gian giải…. mới gọi là ngộ đạo thoát khỏi luật thiên đạo.”
Nữ tử cúi đầu, lòng có chút tự ti khó tả, rõ ràng nàng là thánh nữ một tông môn lớn, nhưng ở trước mặt Lang Lang… kiến thức lại nhỏ bé vô cùng.
Lang Lang hỏi ngược:
“Vậy ngươi tu hành… chỉ để sau này được lên thiên giới làm thần thôi sao?”
Đinh Ninh im lặng, Im đến mức có cảm giác nàng nghe thấy cả tiếng tim mình.
Một lúc sau nữ tử hỏi nhỏ:
“Nhưng sao ngươi biết nhiều về thiên giới vậy… như thể ngươi từng sống nơi đây?”
Lang Lang đáp, giọng thở dài:
“Lẽ nào ta phải kể cả truyện, xuất thân của ta nữa sao?”
Đinh Ninh bật lại, giọng nhỏ xíu:
“Không nói thì thôi… ta đâu có quan tâm.”
Nữ tử với tay lấy trái quả nhỏ trên bàn… nhét vào miệng để che sự bối rối.
Ngay lúc đó tiếng hành lễ vang lên, chính thức khai màn. Tiếng trống thiên cổ từ xa vọng lại từng nhịp trầm đục như gõ vào tâm thức, tầng mây phía trên đại điện rung nhẹ, từng luồng kim quang tụ lại thành một đạo kính đài treo giữa thiên cực...
Trên đó, một vị chư thiên thân khoác y phục lưu quang, thần sắc đoan chính bước ra, tay nâng một cuộn ngọc giản màu lam bích...
Hàng vạn mục diện hướng lên, vị đó mở ngọc giản, giọng vang rộng như sáo ngọc gảy giữa hư không:
“Nay thiên triều khai lễ, kính cáo các phương: Ngọc Hoàng Chí Tôn an tọa trung vị…Hai bên là Thất Bộ Thiên Ma, Bát Tượng Chư Thiên…
Hữu vị: Cổ Thế Sát Thần, hộ giới Tây Uyên, trấn sát tam thiên cảnh chiến…
Tả ban: Lục Hoàng Thiên Tướng, Ngũ Đạo Chân Quân, Tam Giới Hành Sứ.”
Hữu ban: Tam Độc Vương Muội, Cửu Uyên Tinh Sử, Đại Tinh Vân Sương..”
Tiếng đọc chưa dứt, nhưng trong khoảnh khắc đó, Lang Lang khựng người.
Nam tử chỉ vừa cầm chén ngọc, định nói vài lời trêu chọc Đinh Ninh cho nàng nghẹn thêm một lần nữa, nhưng khi tên “Cổ Thế Sát Thần” vang lên, mọi thứ xung quanh bỗng chìm vào một tầng sương xám lạnh.
Đinh Ninh thấy bàn tay Lang Lang run nhẹ, liền khẽ hỏi:
“Ngươi… sao vậy?”
Lang Lang không đáp, môi nam tử mở rồi khép, như bị bóp nghẹt bởi một nỗi u uất nào đó từ quá khứ, đúng lúc nam tử ngẩng đầu nhìn về phía hàng ngũ thiên ma trên cao…Mục diện nam tử dính chặt vào một thân ảnh lơ lửng không chạm ghế, quanh thân tản ra hắc quang mỏng...
"Đó là hắn...Cổ Thế Sát Thần."
Ngay lập tức, đầu nam tử đau buốt như bị một cây cọc xuyên qua trí óc, những mảnh ký ức bị phong ấn từ lâu vỡ tung như động đất:
Tiếng gào thét của Thần Phong Hội. Huyết hải cuộn lên giữa đại môn. Một thân ảnh áo đen quét đại thương, ma binh, la sát, dạ xoa, chỉ trong một nhịp thở đã giết chết cả tông môn nam tử.
Tiếng sư tôn gọi hắn chạy…Ánh mắt ướt lệ của vị sư tỷ hắn từng xem như sư tỷ ruột thịt…huynh đệ than khóc, chiến tuyến tranh vương vỡ trận, ánh mắt của hắn bị chính đạo thương của thiên ma xuyên vỡ, ném thẳng hắn xuống vực sâu hun hút. Tất cả hồi ức kéo đến như sóng triều...
Lang Lang cúi đầu, bàn tay siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, tim nam tử đập mạnh, dồn dập như trống loạn.
Mộc Nham đang nói chuyện với một thánh tử bên cạnh, quay lại thấy sắc mặt Lang Lang tái nhợt liền hỏi nhỏ:
“Lang huynh…?”
Không kịp.
Không chờ bất kỳ ai.
Không chờ lễ nghi.
Không chờ suy tâm.
Lang Lang đứng phắt dậy.
Cả dãy bàn chấn động nhẹ. Đinh Ninh giật mình, kéo tay nam tử:
“Ngươi điên rồi sao? đứng lên giữa thiên lễ sẽ bị chém đầu đấy!”
Lang Lang gạt tay nữ tử, ánh mắt vẫn chưa rời Cổ Thế Sát Thần. Một tiếng thở trầm, thật sâu, rồi nam tử đưa tay lên xé phăng hiệu lệnh Kim Sa Phái gắn trên cổ áo, âm thanh rách toạc vang lên sắc lạnh.
Đinh Ninh đứng bật dậy:
“Lang Lang! Ngươi làm cái gì đấy? Bỏ hiệu lệnh là phạm tội bất kính tông môn, ngươi…”
Nam tử chẳng nghe, trong mắt nam tử giờ chỉ còn kẻ thù diệt tông...
Nam tử lật tay, một cây thương lớn từ nạp giới hiện ra, ánh thép lóe lên như vầng trăng lạnh rơi xuống trần gian, không khí trước mặt nam tử nứt ra thành từng đường như bị ép đến cực hạn...
Mộc Nham tái mặt, lao tới định giữ vai Lang Lang:
“Không được! Đây là thiên điện, huynh làm gì vậy!”
Nhưng nam tử đã quét mạnh cán thương sang bên, xô Mộc Nham ra nhẹ nhàng nhưng dứt khoát...
Rồi thần phong phong diệu thanh được nam tử vận khởi, thuấn di thần phong phá tan cả lớp linh khí dưới chân, mà lao nhanh tới ngự tọa của thiên ma Cổ Thế Sát Thần...
Thân ảnh Lang Lang như một mũi tên xạ khí bắn xuyên trời, tiếng xé gió vang lên vùuuuuuu dài vô tận.
Trên cao, các chư thiên giật mình, một số thiên tướng lập tức đưa tay chạm vào vũ khí, các thánh tử thánh nữ trong đại điện bật dậy, nhìn theo thân ảnh đang lao thẳng lên thiên cực...
Đinh Ninh nhìn đến chóng mặt, tim nữ tử nghẹn lại:
“Lang Lang…! Ngươi không được…!”
Tiếng nữ tử bị nuốt mất giữa tiếng quát vang trời của các thiên tướng...
Nhưng Lang Lang đã lên tới gần vị thiên ma, lưỡi thương dài lạnh lẽo vạch một đường cong tuyệt đẹp trong không gian, như ánh trăng kéo dài ngàn dặm thành một sát ý vô biên...
Trong khắc ấy, lưỡi thương gần sát yết hầu Cổ Thế Sát Thần.
Cả thiên điện như nín thở…
Nhưng sát bên Cổ Thế Sát Thần, một bóng ma thiên đột nhiên hiện ra, một đại đệ tử mặc hắc y của thiên ma, hắn dựng tay bắt lấy mũi thương. Cú chạm tạo bạo lực xoáy tung thiên cực, lực chấn bật xuống dưới, hất tung bàn lễ, đổ lật hết sính vật, chư thiên đồng loạt cuống cuồng bỏ chạy, tiên nữ la hét, váy lụa bay tán loạn...
Một trưởng lực sắc bén từ tay đại đệ tử phóng ra, đập thẳng vào ngực Lang Lang.
“KẺ NÀO TO GAN DÁM ÁM HẠI THIÊN TÔN!!”
Nam tử bị đánh bay như mắc câu, thân hình đập xuống nền thạch thiên giới, phiến thạch cứng như kim cương nứt toác, tung bụi trắng...
Lang Lang chống tay, máu chảy dọc môi, đứng dậy lần nữa, nam tử nắm lại cây thương, chân giậm mạnh, đá vụn văng ra. Lại lao vút lên như mũi tên lần thứ hai.
Miệng nam tử hét lớn:
“SÚC SINH THIÊN MA! TA TỚI BÁO THÙ CHO LANG HẠ THIÊN!!”
Cái tên ấy, “Lang Hạ Thiên” vừa vang lên, Cổ Thế Sát Thần đang ngồi ung dung bỗng mở mục diện lớn hơn chút, đầy thích thú.
Thiên ma thì thầm, giọng như gió thổi tro tàn:
“…Hóa ra là… cổ thần.”
Không do dự nữa, Cổ Thế Sát Thần đứng bật dậy khỏi ngự tòa, hắc khí cuộn lên xoắn thành lốc, thiên ma lao xuống như sấm đánh...
Lang Lang cũng lao lên, hai bóng thần, như hai mũi tên hắc bạch va vào nhau. Bạo kích nổ tung ngay giữa thiên không, xoáy thành lốc xoáy đen trắng nhai nát cả sàn điện, tiên nữ bị hất bắn ra xa, chư thiên gập người che mặt tránh...
Lang Lang bị Cổ Thế Sát Thần tóm cổ ngay giữa không trung, chỉ một cái siết, cả không khí rung lên, Cổ Thế Sát Thần nhíu mày:
“…Yếu. Rất yếu. Cổ thần mà như phàm hài mới tập thở đạo khí.”
Thiên ma quăng nam tử xuống đất như ném một cành khô, phiến thạch thiên điện vỡ tan lần nữa...
Cổ Thế Sát Thần phất tay ra hiệu cho đại đệ tử, xuống đó đánh tay đôi với nam tử. Một đại đệ tử khoác hắc y đáp xuống, chẳng nói câu nào, hắn giáng ngay một quyền.
Nam tử lật nghiêng thân, gót giày miết một đường cong trên mặt đá, thân ảnh xoay vòng, gối và hông hợp làm một, cước phong cuộn lên dồn thẳng vào gò má đối thủ. Đại đệ tử nâng cánh tay, da thịt căng lên như thiết tạc, đỡ trọn vòng đá rồi lùi nửa bộ, thần sắc vẫn như một pho tượng lạnh lùng.
Nam tử không dừng, mũi thương giật ngược về sau, thân thể quét vòng như lôi quyển, dồn lực vào phần eo, mũi thương chém thẳng tới.
Chiêu chưa chạm đến đối thủ, khí kình đã rạch thành đường dài trên không, đại đệ tử kia chẳng né, mà bước lên đúng nửa phân, quyền kình dày đặc như thiết luân nện thẳng vào cán thương...Đụng chạm một khắc, tia hỏa quang tóe ra từ chỗ va chạm, quyền lực hắn như không phải bằng huyết nhục…
Lang Lang đổi chiêu, thương pháp hóa thành bốn đường khí tuyến, tựa lưỡi thần long xoắn quanh thân…Nhưng mỗi đường thương đều bị chặn bởi nắm đấm cứng như kim cang bất hoại...
Đại đệ tử không lùi, không rút, mỗi lần quyền xuất là mỗi lần cả cánh tay hắn rung lên như chuông đồng, phản lại lực thương đến tê bại nửa cánh tay Lang Lang.
Mũi thương giật lại, xoay cổ tay, lưỡi thương bật thành một đường cung, phá thẳng vào kẽ hở giữa hai quyền…. đại đệ tử nhấc cánh tay, khủy tay cứng như giáp đồng đỡ ngang, hộ thân khí từ vai hắn bùng ra như một tầng thiết khí trùng điệp, khiến thế thương của nam tử bật ngược ra sau.
Nam tử lập tức hạ thấp người, tay trái luồn phẩy vào nạp giới, rút ra một đoản ám khí liền xoay cổ tay, đẩy tốc độ đến cực hạn, kim tuyến bắn ra theo một độ cong không thể đoán, muốn đâm thẳng vào mục diện đại đệ tử.
Nhưng đại đệ tử quá quen chiến trận, hắn xoay người cực nhanh, khóa tay nam tử ra phía sau lưng, đạp đầu gối sau chân nam tử, ép nam tử quỳ trên nền thạch...Mồ hôi rơi từ trán nam tử xuống nền đá nứt...
Phía xa, Mộc Nham và Đinh Ninh muốn lao ra cứu, nhưng Sa Vân Chân Nhân và các trưởng lão ấn mạnh tay lên vai họ, sắc mặt nghiêm trọng:
“Không được! Đây là họa diệt phái, chúng ta động chiêu… Kim Sa Phái bị xóa khỏi địa nguyên ngay lập tức.”
Lần đầu tiên trong đời, Đinh Ninh rơi lệ vì một người xa lạ.
Nữ tử bịt miệng, nước mắt chảy xuống cổ áo.
Xung quanh, các tông phái khác đều tránh xa, không ai dám đến gần, Tiên nữ, thánh tử, chư thiên, tất cả đứng nhìn trong im lặng…
Một cú đấm nữa của đại đệ tử giáng xuống mặt Lang Lang, nhưng nam tử nghiêng đầu tránh được trong khoảng khắc, nam tử bật người, xoay cùi chỏ, đánh ngược ra phía sau.
Đại đệ tử lùi lại bốn bước, các chư thiên ồ lên một tiếng. Tên đệ tử khác của thiên ma định lao xuống hỗ trợ, nhưng Cổ Thế Sát Thần giơ một ngón tay:
“Không cần, cứ để tiểu đệ ngươi đấu tay đôi.”
Giọng Cổ Thế Sát Thần như đang thưởng thức trò tiêu khiển.
Lang Lang lại lao lên.
Lang Lang rút kiếm.
Đại đệ tử rút kiếm.
Lang Lang xoay côn.
Đại đệ tử xoay côn.
Hai người đổi vũ khí như hai tấm gương phản chiếu, đánh đến nỗi nền thạch nứt vụn như bột.
Mặt nam tử ướt đầm mồ hôi, tay run, hơi thở gấp...
Cổ Thế Sát Thần bắt đầu thấy phiền, ngài phất tay:
“Đại đệ tử thứ hai. Lên.”
Hai tên thiên tài bước vào cùng lúc.
Lang Lang vừa đỡ người này lại bị người kia đánh…vừa dùng thương lại bị kiếm chặn…vừa tung quyền lại bị cước phá. Hết đấm vào bụng rồi lại đạp vào lưng, nam tử bị đánh từ trên xuống, từ dưới lên… mười hơi thở sau, nam tử gục xuống, máu nhuộm nền thạch...
Một trong hai đại đệ tử tuyên bố:
“Trọng tội, nghịch thiên là không thể tha…
Tội ám sát thiên tôn.
Tội lăng mạ thiên giới.
Tội bất kính lễ điện."
Tên còn lại kéo nam tử đứng dậy, tay nắm tóc nam tử, giơ lên cao:
“Đem ra lôi đài chém đầu!”
Cả điện rúng động, Đinh Ninh ngã ngồi xuống đất, nước mắt rơi như mưa:
“Không… không… Lang Lang…”
Mộc Nham siết chặt nắm tay đến bật máu. Các tông phái hai bên đồng loạt cúi đầu xuống, không ai dám thở mạnh…Các chư thiên đứng trên cao cũng lặng lẽ tránh sang hai bên, nhường ra một con đường dài dẫn thẳng tới lôi đài xử tội…
Hai đại đệ tử cùng thiên binh thiên tướng áp giải kéo lê Lang Lang trên nền thạch, một vệt máu dài đỏ sẫm kéo thành một đường đẫm lệ, loang trên nền thiên cung trắng như bích ngọc...
Không ai mở miệng…Không ai dám cứu...Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang hấp hối của Lang Lang.
Lôi đài cao ba trượng dựng giữa hư không, bốn góc treo bốn chuông kim sắc, mỗi chuông nặng hàng vạn cân, vang lên những tiếng ngân buốt óc.
Tên thiên binh đặt mũi kiếm lạnh lẽo kề ngay cổ Lang Lang, gằn giọng:
“Thi hành án lệnh, lập tức”
Một luồng sát khí tràn ra, một tiếng quát vang lên như vỡ cả tầng trời.
Lưỡi kiếm vung xuống.
Đầu Lang Lang nam tử bay lên rời khỏi thân thể, xoay một vòng trong không trung như một ngọn đèn sắp tắt, máu phun trào thành một vòng cung đỏ như tơ trời bị xé rách...
Cả thiên điện lặng ngắt như bị rút hết âm thanh...
Thân thể không đầu của Lang Lang quỵ xuống nền thạch, máu chảy ào ạt, loang đỏ cả một góc thiên giới...
Tên đại đệ tử kia chưa dừng lại, hắn vươn tay, bóp một cái giữa không trung. Thần thức Lang Lang bị cưỡng ép lôi bật ra khỏi thi thể, như ngọn đèn bị bứt khỏi tim, thân thể thần thức mơ hồ đau đớn giãy giụa, nhưng bị một luồng lực xé rách trói buộc...
Một thiên tướng hét lớn:
“Đọa xuống hạ giới — vĩnh trục thiên môn!”
Bàn tay hắn tung ra một ấn pháp, thần thức Lang Lang bị quăng mạnh ra ngoài biên giới thiên cung, như một cánh hoa bị gió cuồng xé nát, rơi thẳng xuống vực sâu vô tận.
Một luồng gió u minh lạnh buốt dâng lên, như tiếng than vạn linh oán bị chôn vùi. Giữa trời đất vang tiếng gào xé ruột:
Hồn nam tử rơi mãi rơi mãi…Minh quang dần bị hắc dạ nuốt chửng, oán khí tràn ngập, thiêu đốt thần thức đến vặn vẹo méo mó...
Nỗi hận của một hành giả chết oán chẳng báo được thù xưa, giờ hóa thành tiếng gầm thét...
Khiến trời đất như rúng động, oai oán cả luân hồi…