Trấn Vũ lập tức đứng thẳng, cung tay: “Bái kiến sư tỷ!”
“Ừm.” nữ tử đáp gọn, mục diện quét qua sáu người, khi dừng ở Lang Lang, mi nữ tử khẽ chau lại:
“Ngươi này là ai? Không phải đệ tử nội môn.”
Trấn Vũ vội nói:
“Bẩm sư tỷ, đây là Lang Lang đạo hữu, tán tu hữu duyên với Kim Sa, được sư tôn thu nạp làm đệ tử nội môn rồi.”
“Thu nạp?” giọng Đinh Ninh nhẹ, nhưng từng chữ rơi xuống lạnh như chạm băng. “Kim Sa phái không dung người ngoài dễ dàng, tại sao chưa đến kỳ tuyển đệ tử, mà hắn đã được phong thành đệ tử nội môn…?”
Không khí lập tức trầm xuống, Minh Hạo, người vốn hay pha trò, lần này cũng không dám hé miệng. Thiên Dật khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Ngạc Khanh, trong đó thấp thoáng ý bảo “chuyện này… phiền rồi đây.” còn Tùng Phong thì đứng nép sau một thân linh thụ, môi giật giật, rõ ràng là đang muốn cười mà chẳng dám.
Lang Lang trái lại, vẫn đứng thẳng, gió lùa qua vạt áo lam, tóc nam tử khẽ bay, đôi mắt sâu như nước đêm, không chút sợ sệt.
Nam tử khẽ chắp tay: “bái kiến Thánh nữ, tại hạ Lang Lang vốn là tán tu, hữu duyên được cứu bởi Kim Sa phái, sau đó được Sa Vân Chân Nhân thu lưu. Sư tôn có lòng, ta chẳng dám phụ?”
Đinh Ninh nhìn nam tử, ánh mắt không hề dịu lại:
“Miệng lưỡi khéo thật, nhưng lời nói chẳng bằng chứng! Có biết tông quy ra sao không? Người ngoài muốn nhập môn, phải trải qua tam khảo, cửu thẩm, trải nghiệm tâm ma một lần! Ngươi thì sao?”
Lang Lang mỉm cười, giọng ôn hòa:
“Quả đúng là tông quy nghiêm ngặt, nhưng e rằng lúc ấy, tại hạ thân mang trọng thương, sư tôn vì cứu người mà mở ngoại lệ. Dù sao… ta cũng chẳng dám nhận ân mà không đền.”
Đinh Ninh im lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua, tà áo nữ tử khẽ bay, hương cỏ linh dược quyện cùng hương tóc, trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh chiều tà gương mặt nàng thoáng mềm đi, nhưng chỉ thoáng rồi lại lạnh như trước.
“Kim Sa không cần người nói khéo, nếu ngươi thật tâm tu hành, sẽ có ngày phải chứng tỏ.”
Lang Lang khẽ nghiêng đầu, cười nhạt:
“Nếu Thánh nữ đã nói vậy, tại hạ xin ghi lòng, chỉ mong đến khi chứng tỏ được, người còn nhớ lời hôm nay.”
Nữ tử chỉ khẽ đáp:
“Ta chỉ xét theo phép, đừng tưởng lời mềm mà được tha.”
Rồi quay người, tà áo lướt nhẹ qua luống linh thảo, vẽ thành một đường cong trắng giữa ráng chiều, không khí vẫn lặng như vừa bị kéo căng, khi bóng Đinh Ninh khuất sau rặng tùng, Minh Hạo mới dám thở hắt ra, trống tay lên hông, nói lớn mà rõ ràng:
“Cứ làm như tông phái này là của mình tỷ ấy vậy, giỏi thì lên làm thần chủ luôn đi, bọn ta xin chuyển tông phái khác tu hành cho rồi, lạm quyền hành, quen thói bắt nạt đệ tử nhỏ…”
Thiên Dật liền giơ tay gõ cốc một cái vào trán hắn:
“Bé cái giọng xuống, Minh Hạo! nếu tỷ ấy nghe thấy thì tính sao..”
Minh Hạo xoa trán, nhăn mặt:
“Ấy, đệ chỉ nói nhỏ chút cho các sư đệ nghe thôi mà, làm gì huynh làm nghiêm trọng đến thế…”
Ngạc Khanh đứng bên cạnh, khoanh tay cười nhạt:
“Miệng huynh mà gọi là nhỏ à? vừa rồi ve núi còn im nghe đó.”
Tùng Phong khúc khích: “Thôi, đừng đùa, sư tỷ Đinh Ninh tính vốn ngay thẳng, không có ý xấu đâu, chỉ là… hơi quá lạnh thôi, như tuyết tháng Chạp.”
“Lạnh hả?” Minh Hạo liếc mắt, hạ giọng “lạnh thì cũng có chỗ ấm, ngươi nhìn ánh mắt sư tỷ lúc nhìn Lang huynh kìa, khác hẳn khi mắng ta đấy.”
Lang Lang đứng bên, khẽ nhếch môi, nhẹ giọng:
“Huynh nói thêm câu nữa, ta ngại rằng đêm nay phải thay thuốc bằng nước muối chứ không phải dược thảo nữa.”
Cả bọn bật cười, khoảng nửa canh giờ sau, Đinh Ninh quay lại cùng hai đồng môn theo hầu, tay cầm sổ ngọc để kiểm kê đồng linh thảo, nữ tử đi dọc từng hàng, bước chậm rãi, ánh mắt nghiêm cẩn.
Trấn Vũ, như sợ thêm rắc rối, cúi gằm mặt nhổ cỏ, miệng lẩm bẩm:
“Đừng ai nói thêm lời nào nữa.”
Song Lang Lang lại ngẩng đầu, nhìn nàng, Đinh Ninh cúi xuống xem một khóm thảo dược non, bàn tay trắng mịn khẽ vén lá, đầu ngón tay dính chút đất.
Nam tử thấy vậy, khẽ cười:
“Thánh nữ nghịch đất.”
Đinh Ninh ngẩng đầu, mục diện sắc lại:
“Ngươi nói gì?”
Lang Lang khẽ nhún vai, giọng nam tử nửa bông đùa nửa nghiêm:
“Đất cũng là đạo, chạm đất cũng là tu hành, ta vừa ngộ ra điều ấy, chẳng có ý gì.”
Một thoáng im lặng, những đệ tử đi cùng Đinh Ninh liếc nhau, cố nén cười, Đinh Ninh nhìn sâu vào mắt nam tử, như muốn soi thấu cái tâm bên trong, nhưng ánh mắt lang lang bình thản, chẳng run sợ, cuối cùng, nàng quay đi.
Đinh Ninh bước tiếp, không đáp, nhưng trong lòng lại dâng một cảm giác lạ lẫm, người này khác với tất cả những kẻ từng đứng trước nàng, hắn không cung kính xấc xược một cách tự nhiên, khiến lòng nàng có cảm giác lạ...
Mặt trời khuất dần, sương xuống mỏng như khói, sáu người dọn xong việc, chuẩn bị trở về...
Trấn Vũ gánh bó cỏ trên vai, vừa đi vừa thở dài:
“Ngày mai chắc lại nhổ tiếp.”
Minh Hạo cười: “Nhổ ba năm nữa, đệ cũng thành linh thảo rồi.”
Tùng Phong xen vào: “Không, đệ ấy sẽ thành cỏ dại.”
Cả bọn cười ầm, chỉ riêng Lang Lang im lặng, bước chậm phía sau, nam tử nhìn vầng trăng vừa nhú lên sau đỉnh núi, ánh bạc rơi xuống như sương, trong lòng như có gợn sóng, Lang Lang nghĩ đến đôi mắt lạnh của Đinh Ninh, đến giọng nói không chát gắt nhưng đủ khiến người tự soi mình.
Trấn Vũ ngoái lại, thấy Lang Lang trầm ngâm, liền hỏi:
“Sao, huynh nghĩ gì thế?”
Lang Lang đáp nhỏ:
“Sư tỷ của đệ… không giống người ta.”
Trấn Vũ nhíu mày:
“Huynh cẩn thận lời. Đinh Ninh sư tỷ là người được sư tôn tin tưởng nhất, tâm như băng, ý như kiếm, huynh mà dây vào, là đại họa tới đấy..”
Lang Lang chỉ cười, không nói thêm, nhưng trong lòng, một tia hứng thú lặng lẽ trỗi dậy, tối hôm đó, tại viện Tĩnh Linh, nơi dành cho các đệ tử nội môn nghỉ ngơi, bầu trời treo đầy sao, ánh trăng soi qua mái ngói rêu phong...
Sáu người quây quanh bàn gỗ, nồi linh canh sôi lục bục, hơi ấm lan ra, mùi thơm của linh dược quyện cùng mùi khói bếp...
Minh Hạo húp một ngụm canh, nóng quá, liền xuýt xoa phì phì, rồi nói giọng mơ hồ:
“Hôm nay Lang huynh bị sư tỷ Đinh Ninh hỏi tội mà vẫn bình thản, gan huynh đúng là bằng trời.”
Thiên Dật vừa châm thêm củi vào bếp, ngẩng đầu nói:
“Bằng trời đâu, ta thấy là bằng đá. Có câu: đá rơi không biết đau, bị người dẫm cũng chẳng kêu. Lang huynh, huynh đấy.”
Cả bàn cười ồ lên, Lang Lang không nói, chỉ gắp một lát củ sen trong nồi, thổi nhẹ, ăn thong thả, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt hắn, sáng tối đan xen, khó đoán được là đang cười hay đang trầm tư.
Ngạc Khanh ngồi dựa lưng vào cột gỗ, phe phẩy quạt:
“Đệ nói thật nhé, sư tỷ Đinh Ninh không dễ gần đâu, hồi đệ mới nhập môn, chỉ lỡ làm đổ một bình linh dược của tỷ ấy thôi, mà suýt bị đuổi khỏi vườn Linh Thảo luôn đấy.”
Tùng Phong chen lời, cười khà khà:
“Đệ thì đổ dược, còn ta, chỉ mới hỏi thăm tỷ dùng linh thảo loại gì dưỡng tóc mà bị nhìn như sắp đem ta ra luyện đan.”
“Ha!” Minh Hạo đập bàn “ câu ấy ta nghe rồi, ngươi còn nói gì mà: ‘mái tóc tỷ óng như ngân tơ, hẳn phải tưới bằng sương trăng hạ huyền!’ cái miệng ngươi mà ở nhân gian, chắc giờ có mấy chục vợ rồi.”
Cả bọn phá lên cười, Tùng Phong đỏ cả mặt, cốc nước trong tay suýt rơi, chỉ biết gãi đầu, nói lắp:
“Ta… ta nói cho vui thôi mà…”
Lang Lang khẽ cười, giọng chậm rãi, mang chút trầm ngâm:
“Ở chỗ cao, người ta sợ bẩn, còn ở chỗ bùn, người ta sợ sạch! Đinh Ninh có lẽ chỉ không quen với người nói thẳng.”
Thiên Dật nhìn hắn, hỏi:
“huynh nói vậy nghĩa là sao…?”
Lang Lang đặt chén xuống, ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn gỗ, cốc cốc, rồi đáp:
“Là không có người nào ở Kim Sa này từng nói với cô ta một câu thật lòng.”
Không ai đáp ngay, cả gian phòng yên đi, chỉ còn tiếng nồi canh sôi lục bục và tiếng gió thổi qua khe cửa, mang theo hương đêm và mùi cỏ khô, một con đom đóm lạc vào, chớp sáng giữa ánh khói lam, chập chờn như linh hồn nhỏ lang thang trong cõi tĩnh.
Minh Hạo phá tan khoảng lặng bằng tiếng hắng giọng:
“Thật lòng à? thật lòng thì huynh phải nói sao? ‘Thánh nữ, tay tỷ đẹp lắm, cho ta nắm thử xem có linh lực không?’”
Tất cả lại cười ầm, Ngạc Khanh đập vai hắn một cái rõ mạnh:
“Cái đầu ngươi toàn rác ý, thật lòng gì kiểu đó!”
Trấn Vũ cười tới đỏ mặt, gánh bó cỏ ban chiều vẫn còn dựa ở góc, hắn chỉ chỉ:
“Cái tay này mà nắm tay Thánh nữ, chắc bị hóa tro luôn.”
Thiên Dật nhướng mày, cười mỉa:
“Không đến nỗi hóa tro, nhưng bị đóng băng thì có thể lắm…”
Một lúc sau, Thiên Dật đứng dậy, vươn vai, nói:
“Thôi, canh nguội rồi, uống nốt đi, mai còn phải dậy sớm. Sư tôn nói sáng mai kiểm tra tu tâm pháp, ai ngủ gật là phạt quỳ cấm nhãn ba canh đấy.”
Minh Hạo vội phản đối:
“Lại nữa hả? lần trước đệ quỳ có hai canh mà con linh miêu của viện cứ nhảy lên đầu, suýt nữa đệ nhập ma vì tức đó.”
“Huynh nhập ma vì một con linh miêu, chắc kinh sử sẽ ghi thêm một chương riêng về tẩu hỏa nhập miêu.” Ngạc Khanh nói, cả nhóm lại cười ngặt nghẽo.
Trấn Vũ thì ngồi rót thêm chén nước, hỏi nhỏ Lang Lang:
“Huynh… có thật muốn tu ở đây lâu dài không? Kim Sa tuy mạnh, nhưng quy củ nặng, người ngoài đến đây, ai cũng khó hòa nhập.”
Lang Lang nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh:
“Nếu đạo ở trong tâm, thì ở đâu cũng là nơi tu, nếu đạo chỉ nằm trong quy củ, thì chẳng qua là đổi lồng sắt, mà dù quy củ nặng nề tới đâu, huynh đệ còn vui là ta còn ở.”
Câu ấy vừa ra, khiến Thiên Dật vốn nghiêm nghị cũng phải khẽ gật đầu:
“Có đạo tâm an vui tu hành cũng được, nhưng nhớ, nói ít nhìn nhiều, Thánh nữ không dễ đọc vị, mà Thánh tử cũng không dễ qua mặt đâu.”
Lang Lang hơi nhướng mày:
“Thánh tử Mộc Nham sao? ta vừa nghe qua danh hắn, lúc sáng Minh Hạo sư đệ kể.”
Ngạc Khanh hừ khẽ:
“Hắn ôn hòa ngoài mặt, nhưng tâm cơ sâu không đáy. một lần chỉ vì một lời nói của đệ tử ngoại môn, hắn có thể khiến người đó bị chuyển xuống Tạp Dịch Viện, một năm không được tu linh pháp...”
Minh Hạo thêm lời:
“Đúng đấy. Mộc Nham bề ngoài như ngọc, nhưng lời huynh ấy nói ra, mười người nghe thì chín người ngã rụng rời, vừa uy áp vừa đáng sợ.”
Cùng lúc đó, nơi thượng điện, Đinh Ninh quỳ trước Sa Vân Chân Nhân, tường bích thắp đầy đèn lưu ly.
“Thưa sư tôn, đệ tử thấy trong đồng linh thảo có người lạ, nghe nói người ấy là tán tu tên Lang Lang, được sư tôn thu nạp.”
Sa Vân Chân Nhân mở mắt, ánh nhìn sâu như biển:
“Ừ, là hắn, hắn có khí vận khác thường, lại hữu duyên cùng Kim Sa. Việc này ta đã định.”
Đinh Ninh hơi cúi đầu:
“Đệ tử lo lắng… hắn không thuần tâm tu hành.”
“Không thuần tâm, thì để thời gian chứng minh.” Sa Vân Chân Nhân khẽ phất tay. “con hãy quan sát tiểu tử đó, người như hắn, nếu thật lòng, có thể làm nên việc lớn.”
Đinh Ninh cung kính đáp:
“Vâng.”