Trấn Vũ cười, vừa đi vừa giới thiệu:
“Đằng kia là Trang viên Linh Tụ, nơi các sư huynh chuyên ngồi luận đạo, phía sau núi là Thiền Pháp Viện, nơi sư tôn giảng kinh mỗi trăng rằm, còn chỗ này” Trấn Vũ chỉ về dãy nhà thấp hơn, “là Trú xá nội môn, mỗi phòng đều khắc ấn linh bảo hộ, chẳng sợ dã thú hay yêu tà quấy nhiễu.”
Lang Lang lắng nghe, vừa đi vừa lấy tay xoa bên ngực hơi đau nhức, mỗi bước đều thong thả, như muốn ghi khắc từng khung cảnh vào tâm, rồi lang lang khẽ hỏi:
“Các ngươi… ngày thường sinh hoạt thế nào?”
Trấn Vũ đáp, giọng hiền hòa:
“Buổi sáng luyện pháp, buổi trưa tĩnh tâm, chiều thì xuống hồ Linh Sa bắt cá hoặc hái dược. Kim Sa phái không ép hành giả, chỉ cầu tĩnh tâm dưỡng khí, thuận theo đạo mà hành.”
“Nghe như cõi thanh lạc nhỉ.” Lang Lang mỉm cười cùng Trấn Vũ bước tiếp.
Hai người đi qua vườn hoa, dừng lại bên hồ. Hồ Linh Sa phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời mênh mông, Trấn Vũ rút cần câu, ném ra một sợi tơ trắng mảnh như tơ nhện.
“Ngồi đi, huynh, câu cá cũng là một cách tĩnh tâm.”
Lang Lang ngồi xuống, ánh trăng phản chiếu đôi mắt hắn sáng tựa lưu tinh.
Một lát sau, nam tử cười nhẹ:
“Ngươi đối xử với ta như thân huynh đệ, e sau này ta chẳng nỡ rời.”
Trấn Vũ bật cười, gãi đầu, giọng mang nét ngây thật:
“Nếu huynh coi bọn ta như huynh đệ, thì hãy ở lại Kim Sa phái đi. Sư tôn rất quý người hữu đạo, huống chi các sư huynh cũng đều xem huynh là bằng hữu chí cốt.”
Lang Lang im lặng, nam tử nhìn xa xăm, nơi mây khói phủ kín đỉnh núi, trong mắt thoáng hiện một tầng u sầu khó tả.
“Ở lại ư… Ta chỉ sợ nơi nào có ta, nơi ấy sinh họa.”
Giọng nói ấy nhẹ, như tiếng than của mây trước bão, Trấn Vũ khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hắn, nói nửa đùa nửa thật:
“Huynh cứ nói vậy, họa đâu mà họa? Nếu họa tới tông môn, thì lúc đó huynh đi, họa đi theo. Đơn giản vậy mà huynh cũng không nghĩ ra sao?”
Nói xong hai huynh đệ ngồi bật cười, hai người ngồi câu đến tận chiều, cần câu vẫn thả mà cá chẳng cắn câu, mà lòng lại an nhiên phơi phới...
Tối hôm ấy, trong đại điện, Sa Vân Chân Nhân sai đệ tử mời Lang Lang đến yết kiến. Lang Lang đã có thể đi lại, thân tuy còn gầy, nhưng bước chân đã vững, khí vận ổn định, đôi mắt sáng trong như thu thủy.
Khi nam tử bước vào điện, bốn vị sư huynh đều đã đứng chờ: Ngạc Khanh dáng cao, khí thế trầm ổn; Tùng Phong mi mục thanh thoát, ánh nhìn ôn hòa; Minh Hạo sắc mặt rạng rỡ, nụ cười tươi như nắng và Thiên Dật, vẻ trầm tĩnh như nước giếng cổ, chỉ khẽ gật khi Lang Lang bước qua.
Phía trên, Sa Vân Chân Nhân ngồi uy nghi, y bào vàng nhạt, râu bạc nhẹ bay, ông nhìn Lang Lang thật lâu, ánh mắt sâu như biển.
“Lang đạo hữu,” giọng trầm mà hiền, “ thương thế của ngươi đã lành, tâm mạch không còn rối loạn. Hôm nay ta gọi ngươi đến, chỉ muốn hỏi: ngươi định đi hay ở?”
Lang Lang cúi đầu, chắp tay:
“Ân cứu mạng, tại hạ khắc cốt, nhưng ta là tán tu, thân không ràng, chí không chốn về, ở lại chỉ e phiền cho tông phái.”
Sa Vân Chân Nhân khẽ cười, ánh mắt chan hòa:
“Kim Sa không chê người lưu lạc. Đạo không chọn người, người tự tìm đạo, nếu lòng ngươi muốn học, ta nhận, nếu lòng ngươi muốn đi, ta tiễn.”
Tùng Phong bước lên nửa bước, chắp tay nói:
“Lang huynh, mấy ngày qua cùng huynh giao thiệp, thấy tâm tính thuần hậu của huynh, chí nghĩa, nếu huynh lưu lại, không chỉ ta mà toàn nội môn đều hoan hỷ.”
Ngạc Khanh, người vốn ít nói cũng khẽ gật đầu: “Phàm người hữu duyên đã gặp, huynh ở lại với bọn ta cùng tu hành.”
Minh Hạo cười rạng rỡ, chen lời: “Huynh mà ở lại, ta đảm bảo, chuyện ăn uống trong phái sau này có người cùng đi trộm linh quả với ta rồi!”
Câu nói khiến tất cả bật cười, cả Sa Vân Chân Nhân cũng nheo mắt:
“Ngươi lại giở trò nghịch rồi đó, Hạo nhi.”
Không khí trong điện trở nên ấm lạ thường, Lang Lang nhìn từng người, trong tâm chợt dâng thứ cảm xúc khó tả, từ bao lâu nay, nam tử chỉ quen bước một mình giữa hư vô, nay lại thấy có nơi khiến lòng lưu luyến.
“Nếu các vị không chê, tại hạ nguyện ở lại, học đạo cùng chư huynh.”
Sa Vân Chân Nhân mỉm cười, phất tay áo:
“Tốt. Từ nay, Lang Lang là đệ tử tạm cư của Kim Sa phái, nương ký túc cùng năm huynh đệ ở Linh Viện các ngươi. khi nào đạo tâm vững, ta sẽ chính thức thu nhận vào hàng nội môn.”
Cả năm huynh đệ để mừng rỡ, vui cười nhìn nhau, Trấn Vũ lén nghe ngoài cửa cũng thấy vui lây...
Từ đó, trong sân Linh Viện, ngày ngày vang tiếng sáu người, cùng các môn đồ đệ tử khác...Buổi sáng luyện kiếm, buổi trưa hái thảo, chiều xuống cùng nhau gánh nước tưới linh điền, Núi Kim Sa vốn thanh tĩnh, nay có thêm tiếng cười rộn rã...
Một hôm, trời vừa hửng nắng, sương vẫn còn trên cỏ, sáu huynh đệ chia nhau gánh nước từ suối lên tưới ruộng thảo dược, Lang Lang vai còn hơi yếu, nhưng vẫn cố gánh một đôi thùng lớn, Trấn Vũ đi sau, lo lắng nói:
“Huynh mới hồi phục, sao gánh nặng thế, để ta…”
Lang Lang mỉm cười, vai khẽ nhún:
“Cơ thể không luyện, đạo tâm chẳng bền, đệ cứ để ta làm.”
Nam tử bước đi chậm, từng giọt nước tràn ra theo nhịp bước, phản chiếu ánh nắng như sợi bạc, Tùng Phong nhìn theo, nửa thán phục, nửa lo lắng:
“Kẻ này quả cứng cỏi, vết thương cũ chưa tan, đã tập như thế…”
Thiên Dật cười nhạt, đáp: “Đó là tâm người tu hành từng qua chiến tử, thân tuy khổ nhưng tâm lại vững.”
Cả nhóm làm việc đến trưa, trời nắng gắt, y phục ai cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng tiếng cười không dứt, Minh Hạo ngồi trên tảng đá, rót nước uống, vừa thở vừa đùa:
“Nếu luyện đạo mà cực thế này, ta thà đầu thai làm cá Linh Sa, sáng tắm chiều bơi, khỏi gánh nước làm chi.”
Ngạc Khanh ném nhẹ viên sỏi vào vai hắn: “Cá cũng bị câu, coi chừng bị Trấn Vũ nướng ăn.”
Cả bọn cười ầm ĩ, chỉ mình nam tử ngồi dựa gốc tùng, mỉm cười nhìn cảnh ấy, trong lòng như có thứ gì đang tan chảy, lâu lắm rồi nam tử mới thấy bình yên đến thế.
Những ngày sau, họ cùng đi hái linh thảo ở sườn núi phía tây, Trấn Vũ tinh thông dược thảo, luôn chỉ cho Lang Lang cách nhận biết linh căn, có lần, tiểu đệ cầm lên một nhánh Thiên Sa thảo, giảng tường tận:
“Lá này nếu hơ lửa tím sẽ tiết hương thanh, hòa với dịch tâm thảo, có thể trị thương nội tạng, nhưng nếu gặp nắng quá, nó lại hóa độc, tuyệt đối không được hái sau ngọ.”
Lang Lang gật đầu, chăm chú lắng nghe, mắt ánh lên vẻ hứng thú, từ đó, mỗi buổi hái thảo đều biến thành buổi luận đạo thảo dược của sáu huynh đệ.
Ngạc Khanh hướng dẫn cách vận linh khí cho dược mọc nhanh hơn, Thiên Dật giảng về kiếm đạo, còn Minh Hạo… chuyên chỉ cách “nướng cá ngon nhất dưới chân thác”.
Chiều nào cũng vậy, sáu người ngồi quanh bếp đá, cá nướng vàng thơm, tiếng gió hòa tiếng cười.
Lang Lang nhìn những gương mặt quanh mình, bỗng cảm thấy, có lẽ đạo không chỉ là công pháp, cũng không chỉ là cảnh giới, mà là sự ấm áp trong khoảnh khắc này.
Thời gian trôi đi, chẳng mấy chốc đã hơn tháng, thân thể Lang Lang đã hoàn toàn khôi phục, kiếm pháp cũng dần tinh luyện.
Một buổi hoàng hôn, khi sáu người cùng luyện kiếm bên vách đá, Sa Vân Chân Nhân đi qua, dừng lại quan sát, ngọn gió thổi áo phất phơ, sáu bóng người hòa vào nhau, kiếm khí giao nhau thành một luồng sáng uốn lượn như rồng bạc.
Sau khi chiêu cuối hạ, tất cả thu kiếm cùng lúc, hơi thở đều đặn, ánh mắt sáng rực.
Sa Vân Chân Nhân khẽ gật đầu:
“Tốt. Đạo không của riêng ai, tâm cùng chí thì kiếm tự sáng.”
Chân nhân nhìn nam tử, ánh mắt hài lòng:
“Lang đạo hữu, nay khí mạch ngươi đã thuần, nếu ngươi nguyện, ta sẽ chính thức thu vào hàng nội môn, ban danh hiệu ‘Linh Hư chân đệ tử’.”
Lang Lang quỳ xuống, chắp tay thi lễ:
“Đệ tử Lang Lang, nguyện quy nhập Kim Sa, học đạo vô vi, tu tâm vô cấu.”
Âm thanh ấy vang vọng khắp sân núi, lan vào từng tán lá, năm vị sư huynh và Trấn Vũ đồng thanh:
“Hảo! Từ nay chúng ta sáu huynh đệ, đồng môn Kim Sa, đồng đạo một đường.”
Gió nổi lên, thổi tung cờ phướn vàng phía xa, tựa thiên ý chứng minh, từ đó tên Lang Lang được ghi vào tông lục, dưới hàng nội môn đệ tử của Kim Sa phái.
Đêm ấy, sáu người ngồi bên hồ Linh Sa cũ, ánh trăng vẫn tròn như ngày đầu gặp gỡ, Trấn Vũ rút cần câu, lần này đưa cho Lang Lang:
“Huynh câu trước đi, xem có khá hơn hôm ấy không?”
Lang Lang mỉm cười, đôi mắt nam tử sáng như sao đêm phản chiếu mặt hồ, nam tử thong thả ngồi xuống phiến đá, tay nâng nhẹ cần câu, đầu ngón tay khẽ run, sợi tơ câu trắng mảnh như sương bay, lặng lẽ rơi xuống hồ, gợn lên một vòng tròn lan dần rồi tan biến.
Mặt hồ im ắng, Chỉ có tiếng gió lướt qua, nhẹ như hơi thở của đêm, Lang Lang hơi nhắm mắt, lắng nghe nghe nhịp tim mình, nghe tiếng nước lay động, nghe hơi thở của người bên cạnh. Bỗng phao câu khẽ động, một cái rung rất nhẹ, như ngón tay ai khẽ chạm vào tim hắn.
“Có cá.” Trấn Vũ khẽ thì thào, mắt sáng lên.
Lang Lang không vội, chỉ hơi nghiêng đầu, miệng khẽ nhếch, Lang Lang chờ thêm, phao câu chìm xuống hắn giật mạnh…
“Tách!” nước tung tóe, một con cá bạc lớn vọt khỏi mặt hồ, ánh trăng phản chiếu vảy nó sáng như ngân tinh, Lang Lang xoay cổ tay, đường tơ trắng kéo lên một vòng, con cá bị nâng lên giữa không trung, thân nó uốn lượn loang loáng.
“Cá to thật!” Minh Hạo reo lên, vội chạy lại.
Tùng Phong cười há miệng như muốn ăn tươi nuốt sống con cá:
“Xem ra vận khí của Lang huynh chẳng tệ, câu một lần được cá to, không chừng là điềm lành đó!”
Thiên Dật nghiêng đầu nhìn, cười nhạt: “Cá to thì có gì lạ, cả cái hồ mỗi huynh đệ chúng ta câu, các đệ tử khác họ có thèm câu đâu…”
Câu nói khẽ mà đầy ẩn ý, khiến cả bọn bật cười ầm lên, Trấn Vũ vội khoát tay:
“Thôi thôi, các huynh đừng nói chuyện linh tinh nữa, tối nay có rượu đây!”
Nói đoạn, Trấn Vũ chạy về phía lùm cây gần đó, lom khom moi ra một hồ lô rượu bụi phủ dày.
“Cái này đệ giấu từ hai tháng trước, tưởng hư rồi, ai ngờ vẫn còn nguyên, nay gặp dịp tốt, sáu huynh đệ cùng nhau nướng cá, uống rượu, chẳng phải chuyện vui nhất nhân gian sao?”
Lang Lang cười, ánh mắt hắn nhu hòa lạ thường:
“đệ cũng thật biết hưởng thụ.”
Họ nhóm lửa, mùi cá nướng quyện với hương rượu ngọt, bốc khói lẫn vào màn đêm, sáu người ngồi vòng tròn, cười nói ồn ào, Trấn Vũ rót rượu, nâng chén:
“Vì huynh đệ, vì Kim Sa, vì ngày mai không biết thế nào…cạn!”
“Cạn!” Năm chén rượu chạm nhau, âm thanh lan ra như tiếng ngọc va, ngân dài trong không khí.
Lang Lang ngẩng nhìn trăng, ánh sáng ngọc chiếu lên gò má gầy, nam tử thở khẽ:
“Có những đêm như thế này, khiến người ta không muốn rời.”
Thiên Dật nhìn nam tử, giọng trầm:
“vậy thì đừng rời, ở lại đi.”
Lang Lang khẽ lắc đầu, ánh mắt chùng xuống:
“Ta là tán tu, thân không gốc, tâm không trụ, ở đâu cũng là chốn tạm.”
Minh Hạo nhướng mày:
“Huynh nói nghe xa xôi quá, đời tu đạo vốn không ai tránh khỏi phong trần, nhưng nếu đã gặp được nhau, chẳng phải cũng là duyên sao?”
Trấn Vũ vỗ vai Lang Lang, nụ cười thật thà:
“Huynh sợ họa ư? nếu họa tới chúng ta cùng gánh, nếu có phúc một mình tiểu đệ ta hưởng giúp các huynh....”
Lang Lang bật cười, tiếng cười của nam tử nhẹ như khói, mà sâu như nước hồ đêm.
“Sư đệ giỏi nói thật, thôi được, để xem cái duyên này có đi đến đâu.”
Đêm trôi, ánh trăng nhạt dần, lửa tàn, tro nguội, họ vẫn ngồi đó, yên lặng nhìn mặt hồ, chẳng ai nói gì nữa...
Sáng hôm sau, khi tiếng chuông luyện công vang lên từ phía sơn môn, sương sớm còn chưa tan, sáu người đã có mặt ngoài quảng trường để luyện kiếm cùng các đồng môn đệ tử khác.
Lang Lang vận linh khí, tay cầm kiếm từng chiêu từng thức đều vững vàng, không nhanh không chậm, còn Trấn Vũ thì đứng hàng bên cạnh, luyện quyền pháp quyền phong rít gió.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xa xa, một luồng hào quang rực rỡ hiện lên ánh sáng vàng bạc đan xen, tỏa xuống như mưa, tiếng gió cuộn tròn, cát đá bay lên.
Một đệ tử hô lớn: “Các sư tỷ, các sư huynh hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi!”
Từng thân ảnh đáp xuống giữa sân, đầu tiên là một nữ tử áo trắng, tay cầm linh phủ, dáng đứng như sen trong tuyết, kế đó là một nam tử khoác chiến y đỏ, vai đeo đao bạc, thần sắc trầm nghiêm.
“Thánh nữ Đinh Ninh, Thánh tử Mộc Nham trở về!” Đệ tử đồng thanh hô.
Lang Lang hơi khựng lại, quay sang Minh Hạo, khẽ hỏi:
“Sư đệ, họ là ai vậy?”
Minh Hạo lau mồ hôi, đáp:
“Họ là đệ tử chân truyền của Kim Sa phái, thánh tử Mộc Nham thiên tài của tông môn, do sư bá Tàng Lạc Vân truyền dạy. Còn vị nữ tỷ đó là thánh nữ Đinh Ninh người thân tín nhất của sư tôn Vân Sa Chân Nhân, sư tôn Vân Sa và sư bá Tàng Lạc Vân cùng là thần chủ đời thứ chín của tông môn. Lần này trở về, hẳn vừa hoàn thành nhiệm vụ mật do sư tôn giao.”
Lang Lang gật đầu nhẹ, ánh mắt vô tình dừng lại nơi Đinh Ninh, nàng mặc bạch y như tuyết, tóc cài trâm ngọc, gương mặt thanh lãnh, ánh mắt nhìn người như xuyên thấu tâm can. Lang Lang thoáng ngẩn người, trong lòng gợn lên một niềm cảm khái mơ hồ.
“Đẹp thật.” Nam tử khẽ nói.
Trấn Vũ ở cạnh nghe thấy, liền huých nhẹ cùi chỏ:
“Huynh coi chừng, sư tỷ ấy là người lạnh hơn cả tuyết linh sơn, đừng dại mà nhìn lâu.”
Lang Lang bật cười:
“Chịu lạnh một chút vẫn ngắm được đấy thôi…”
Chiều hôm đó, sáu người được phân đi nhổ cỏ tại đồng linh thảo phía nam, trời trong veo, hương linh thảo tỏa khắp, ánh nắng nghiêng nghiêng rơi trên lưng áo họ.
Trấn Vũ cúi người nhổ cỏ, vừa làm vừa than:
“Cứ nghĩ đệ tử nội môn chỉ lo luyện đạo, ai ngờ cũng phải làm việc ngoài điền trang chẳng khác gì phàm phu.”
Thiên Dật đáp, giọng thản nhiên: “Đạo từ việc nhỏ mà sinh, nhổ cỏ cũng là tu.”
Minh Hạo chen vào, giọng pha trò: “Nhổ cỏ là tu, ăn cơm cũng là tu, vậy đệ tu suốt ngày, sao chưa thấy thành tiên?”
Lang Lang bật cười, vừa định nói thì từ xa vọng lại tiếng bước chân, một giọng nữ lạnh lùng vang lên:
“Các ngươi làm việc gì mà ồn ào thế?”
Mọi người ngẩng đầu, Đinh Ninh đứng đó, áo trắng lay động, ánh mắt nghiêm nghị…