Ráng chiều hôm qua vừa tàn, sương sớm hôm nay đã phủ một lớp mỏng như khói trên sân sau thiền viện, tiếng chuông ngân dài, lan theo gió, vang vọng khắp dãy hành lang kim sa tông. Đệ tử nội môn của Kim Sa phái đều đã yên vị trên bãi nền phẳng sau viện, chia hàng ngay ngắn. Sa Vân Chân Nhân khoác đạo bào trắng, ngồi trên pháp đài cao, tay cầm phất trần, thần sắc trầm tĩnh như núi cổ.
Lang Lang được sắp xếp ngồi hàng thứ tư vị trí vốn chỉ dành cho đệ tử nội môn hạng khá, bên hữu nam tử là Tùng Phong, bên tả là Trấn Vũ, còn phía trước hàng, chính là Thánh nữ Đinh Ninh.
Nắng sớm chiếu qua tầng lá, vẽ từng đốm sáng vàng lên áo lam của nam tử, nam tử khẽ vuốt vạt áo, ngồi ngay ngắn, mục diện nhìn thẳng, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần Sa Vân Chân Nhân cất tiếng giảng, nam tử lại cảm nhận rõ ánh nhìn từ phía trước lạnh như dao, mà cũng như gió nhẹ lướt qua gáy.
Đinh Ninh không quay đầu, nhưng chỉ cần nhìn nghiêng thôi, là biết kẻ phía sau đang làm gì, Lang Lang... hình như lại nhìn nữ tử. Mà đúng là nam tử Lang Lang có nhìn thật, nhưng không phải vì muốn trêu, chỉ vì ánh nắng hắt lên mái tóc thánh nữ, sáng như tơ ngọc, khiến nam tử lỡ quên mình đang giữa pháp hội.
Thánh nữ khẽ cau mày, ngón tay trỏ khẽ chạm chuỗi tràng ngọc nơi cổ tay, đôi môi mím lại.
“Đúng là tán tu” Đinh Ninh nghĩ thầm “vào nội môn chưa được mấy ngày đã dám lườm ngược ta.”
Song ở hàng sau, Lang Lang chẳng hiểu chuyện gì, thấy Đinh Ninh quay mặt xuống, nam tử tưởng nàng muốn hỏi điều gì, nên liền đáp lại bằng thần diện hiền lành, miệng hơi nhếch như cười với đạo lữ.
Cái cười ấy nhẹ thôi, nhưng với Đinh Ninh thì như một sự khiêu khích, nữ tử liền nghiêng mặt, quay lên cắn môi tự nhủ:
“Giảng kinh xong ta phải trị cho tên này một trận.”
Còn các sư huynh ngồi gần, chứng kiến cảnh ấy, đều cố nhịn cười.
Minh Hạo khẽ huých cùi chỏ vào Thiên Dật, thì thầm:
“Sư tỷ mà biết, huynh hóa pháp chỉ, trêu chọc tỷ ấy…”
Thiên Dật liếc hắn, đáp nhỏ:
“Nói bé lại, coi chừng bị phạt cả hai bây giờ..”
Phía trên, Sa Vân Chân Nhân đang giảng về ngũ ấm ma, giọng trầm như suối sâu:
“Sắc, thọ, tưởng, hành, thức — năm ấm này như năm lớp màn che tâm, gọi nội ma vì không ở ngoài, mà ở ngay trong tự thân, kẻ tu đạo, nếu không tự soi, thì tà ma ngoại đạo chẳng cần đến, tâm đã tự diệt.”
Tiếng giảng ngân dài, gió nhẹ thổi qua, tiếng áo đạo nhân khẽ sột soạt, ai nấy nhập tâm, chỉ riêng Lang Lang vốn không quen ngồi yên lâu, thỉnh thoảng lại lơ đễnh, nam tử nhắm mắt, nhưng tâm chẳng tĩnh.
Đầu tiên nam tử nghĩ đến chuyện sáng sớm chưa kịp ăn, bụng còn đói, rồi nghĩ đến chuyện tối qua nồi linh canh chưa kịp rửa, chẳng biết con linh miêu nào liếm mất miếng linh quả, rồi lại nghĩ đến dáng Đinh Ninh cau mày lúc nãy, tự nhiên thấy buồn cười, khóe môi khẽ động.
Một tiếng khịt mũi vang lên phía trước, Đinh Ninh đã nghe thấy, nàng tưởng nam tử cười nhạo pháp âm của sư tôn, lửa giận trong lòng càng bốc lên.
Giảng xong, Sa Vân Chân Nhân khẽ phất tay, nói:
“Chúng đệ tử nhập thiền, tĩnh tâm ba khắc…”
Mọi người đồng thanh đáp “Vâng”, rồi nhắm mục quang, không khí lắng lại, Lang Lang cũng nhắm mắt, song vừa nhập thiền được đôi chút, trong đầu nam tử lại nảy ra bao chuyện vớ vẩn: nào là Tùng Phong ngáy trong lúc tọa thiền, nào là Minh Hạo chắc đang ngủ gật, nào là... Đinh Ninh phía trước có nhăn mày không, nghĩ đến đó, nam tử bỗng cười mỉm, chỉ một thoáng, nhưng đủ khiến cả luồng khí tĩnh rung nhẹ.
Ba khắc trôi qua, chuông ngân một tiếng, chúng đệ tử mở mục quang, đứng dậy hành lễ rồi giải tán.
Trên đường về, Minh Hạo vừa đi vừa ngáp:
“Tâm ma gì chứ, ta toàn thấy ma buồn ngủ…”
Tùng Phong liền cười:
“Huynh chỉ cần đoạn dâm thực ma thôi, đoạn xong chắc chứng đạo luôn..”
Lang Lang đi giữa, cũng bật cười theo, về đến viện xá, ai nấy mệt nhoài, vứt thân lên mộc sàng. Minh Hạo vươn vai:
“ A… ta mà là thần chủ thì cấm minh thiền, bắt dạ thiền cho dễ ngủ hơn.”
Ngạc Khanh quăng chiếc gối, mỉa: “Huynh mà là thần chủ, thiên đạo chắc suy…”
Tiếng cười vừa dứt, ngoài cửa bỗng vang “Bộp!” một tiếng giẫm mạnh, rồi giọng nữ lạnh như băng:
“Lang Lang! ra đây cho ta..!”
Cả phòng sững lại, Minh Hạo há hốc:
“Xong rồi, Đinh Ninh sư tỷ tới!”
Lang Lang khẽ chau mày, đứng dậy phủi y phục, bước ra tiền viện, Đinh Ninh đứng thẳng, gió lùa qua vạt bạch y, ánh chiều chiếu lên gò má nghiêm nghị.
Nữ tử nhìn Lang Lang, giọng trầm nhưng gằn:
“Trong lúc sư tôn giảng đạo, ngươi dám cười? coi thường sao?”
Lang Lang hơi sững, chắp tay:
“Ta chỉ nghĩ tới vài điều vụn vặt, nên trong tâm có chút hoan hỷ, không có ý bất kính…”
“Vụn vặt?” nữ tử nhíu mày, bước tới gần…”Pháp hội là chỗ để tâm loạn à?”
Lang Lang chưa kịp nói, bàn tay trắng của nữ tử đã vung lên bốp! một tiếng vang khô khốc.
Năm sư huynh đệ trong phòng đồng loạt thò đầu ra, há miệng nhìn, Minh Hạo lắp bắp:
“Sư tỷ... đánh lang huynh thật rồi!”
Lang Lang bị tát lệch mặt, má nóng ran, nam tử ngẩng đầu, mục diện không giận, nhưng lạnh đi rõ rệt.
Nam tử đưa tay vuốt má, nhìn thẳng Đinh Ninh:
“Nếu thánh nữ muốn dạy đạo làm người, xin cứ nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ vô lý mà đánh người? Chưa kể ngươi còn là thánh nữ truyền nhân của kim sa tông, đánh người như vậy, có khác gì lạm quyền hành, mà đi bắt nạt đệ tử đồng môn khác không…?”
Đinh Ninh khựng lại nửa nhịp, rồi gằn giọng:
“Ngươi... còn cãi?”
Lang Lang bước lên một bước, khoảng cách giữa hai hành giả chỉ còn nửa thước, thần diện nam tử ngắm thẳng, giọng trầm:
“Ta chỉ nói lý, nếu ta sai, sư tôn sẽ dạy, nếu ta cười, ta chịu phạt, nhưng ngươi tát ta trước mặt đồng môn, là muốn dạy ta lễ... hay là muốn hạ uy, để ta kinh sợ ngươi?
Không khí đông cứng, Đinh Ninh bất giác lùi lại nửa bước, ánh mắt lóe giận, cũng lóe xấu hổ.
“Ngươi… vô lễ! Nàng nói, giọng run nhẹ..”
Nữ tử giơ tay lần nữa, nhưng lần này Lang Lang đưa tay chặn lại, hai bàn tay chạm nhau, tiếng gió ngừng giữa tiền viện.
Lang Lang nhìn Thánh nữ, nửa giận nửa buồn:
“Như nào vô lễ, tông môn này là của mình ngươi à? Mình ngươi được tu hành nơi đây sao? Ta không muốn động thủ, vì ta không muốn mang tội xúc phạm nữ nhân…nhưng nếu có lần sau, thì ta không chắc đâu..”
Đinh Ninh nhìn bàn tay mình bị nam tử giữ chặt, gò má thoáng đỏ, nàng giật mạnh tay, nhưng Lang Lang buông ra ngay, chẳng cần cưỡng.
Một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng gió luồn qua tán tùng.
Đinh Ninh quay mặt, môi run nhẹ:
“Khẩu khí của ngươi cũng ngạo mạn lắm nhỉ!, được…lần sau ta sẽ tát mạnh hơn, xem ngươi còn trống đỡ được không..”
Nói xong, nữ tử vung tay áo, thân hình nhẹ như khói, phi hành đi trong ánh trưa ban mai…
Cửa phòng khép lại, một loạt tiếng “phù” vang lên năm cái đầu thò ra.
Minh Hạo lắc đầu, rụt cổ:
“Ta thấy… huynh sắp chết rồi đó, Lang huynh à.
Tùng Phong thêm vào:
“Ừ, thánh nữ mà động tay, không phải chuyện nhỏ..”
Thiên Dật nhíu mày:
“Nhưng... ta lại thấy sư tỷ đỏ mặt, hay sư tỷ thích lang huynh rồi..”
Cả bọn quay sang nhìn hắn, rồi nhìn Lang Lang.
Lang Lang đứng đó, hai tay khoanh lại, mặt mệt mỏi, miệng méo xệch:
“người như cô ta, cho quỷ sợ quỷ còn bĩu môi, nói gì là thích…nếu mà tát người khác gọi là thích, vậy ta đi tát hết cả cái tông môn, sư huynh sư đệ đây để thể hiện tình thương nhé..”
Nghe thế, năm người kia đồng loạt giơ tay lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi:
“Thôi thôi, ta không nhận tình yêu thương của huynh đâu, phần đó để người khác.”
Lang Lang tiến lại gần, cười nham nhở:
“Thôi nhận đi mà, đừng ngại, một tát ân tình, hai tát hữu nghị, ba tát kết nghĩa huynh đệ.”
Cả đám liền “tán loạn thành bầy chim sẻ”, người thì né ra sau bàn, người chui tọt xuống gầm ghế. Trấn Vũ nhanh nhẹn nhất, chạy ra tiền viện, vừa chạy vừa hét:
“Cứu mạng a! Lang huynh tẩu hỏa nhập ma rồi!”
Lang Lang cười phá lên, đuổi theo mấy bước rồi dừng lại, cạnh bàn gỗ, rồi tự rót chén trà nguội ngồi xuống, thở ra một hơi dài:
“Thiên hạ có kẻ nào khổ như ta chăng? vừa vào tông môn học đạo, chưa kịp lĩnh giáo công pháp đã lĩnh đủ tát của truyền nhân đệ tử...”
Minh Hạo ngồi kế bên, gãi đầu:
“Thôi, huynh đừng than nữa, cái tát đó ít ra cũng chứng minh sư tỷ biết tên huynh, trong tông môn này, có người ba năm chưa được tỷ ấy liếc mắt một lần đó…”
Lang Lang bật cười, “phụt” một tiếng suýt sặc trà:
“Vinh dự quá, ta xin lĩnh bội chương ‘Thánh nữ đả ký’.”
Mấy người lại cười rộ, không khí trong phòng bỗng trở nên nhẹ nhàng, ấm áp như huynh đệ cùng nhà.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nửa tháng trôi qua, trong Kim Sa phái, cờ xí rợp trời, cổng lớn treo bảng “Luận Kiếm Đại Hội”. Đệ tử nội môn, ngoại môn, đều tụ về đông như trẩy hội.
Tiếng trống vang dội tứ phương, tiếng hô reo khắp nơi, người người cười nói, kẻ bàn luận cao thấp, Lang Lang đứng ngoài góc nội viện, tay dựa góc tường, miệng ngậm cọng cỏ khô, ánh mắt nhàn nhạt.
Một nhóm đệ tử đi ngang, giọng nhỏ mà cố tình cho nam tử nghe:
“Nghe nói cái tên tán tu đó, dựa vào may mắn mới được vào tông.”
“Kẻ không có căn cơ mà cũng dám mang danh Kim Sa đạo hữu, nực cười thật.”
“Nghe đâu bị thánh nữ tát bay mấy trượng, ha ha, danh tiếng vang xa thật đó.”
Lang Lang nghe, chỉ nhếch môi, trong lòng nam tử, vốn chẳng có ý tranh cao thấp, nhưng bị chế giễu mãi, tự tôn cũng không khỏi nhói.
Thiên Dật đứng bên, vỗ vai:
“Huynh đừng để bụng, miệng người đời như gió, thổi rồi cũng tan.”
Lang Lang đáp khẽ:
“Ừ... nhưng nếu gió mạnh quá, ta cũng phải thổi ngược một trận cho biết tay.”
Thiên Dật khoanh tay, đứng cùng Lang Lang dưới bậc đá, giọng như đùa:
“Huynh chuẩn bị tâm lý chưa? năm ngoái, đệ tử ngoại lai đầu tiên bước lên mới vừa chạm kiếm đã bị đá bay khỏi đài đó.”
Lang Lang ngáp dài, lười nhác đáp:
“Huynh quên là một mình ta, từng đánh toan hoang lũ thiên tài ở bí cảnh mục thánh sao?...dù ở đây ta không cắn nuốt binh phù hay linh đan nữa, nhưng vẫn là cao thủ một phương nhỏ đấy” vừa nói, lang lang ưỡn ngực, tỏ vẻ oai phong.
Minh Hạo xen vào, cười ha hả:
“Thánh nữ Đinh Ninh ngồi trên khán đài đấy, nếu huynh thua, cẩn thận tỷ ấy lại xuống ‘an ủi’ bằng một cái tát.”
Lang Lang đưa mắt nhìn lên khán đài cao, nơi thánh nữ Đinh Ninh ngồi, nữ tử khoác y phục trắng ngà, gương mặt tĩnh như sương mai, tay cầm quạt ngọc, mỗi lần quạt khẽ phe phẩy, một hàng đệ tử bên dưới ngẩn ngơ như mất hồn.
Lang Lang hừ nhẹ:
“phàm phu gì đâu mà lúc nào cũng tỏ vẻ cao sang! Càng nhìn càng chuốc bực vào thân?…”
Tùng Phong bật cười:
“Huynh mà nói câu đó lớn thêm chút, là huynh được tôn lên làm thần chủ đó..”
“Trận thứ chín! Đệ tử nội môn Lang Lang đối chiến đệ tử ngoại môn Trần Quý!”...Tiếng hô vang, đám đông nhốn nháo, Lang Lang giật mình, gãi đầu:
“Ơ, tới lượt ta nhanh vậy à? Ta còn chưa khởi động.”
Thiên Dật đẩy nam tử: “Đi mau, đừng để người ta gọi lần ba!”
Lang Lang bước lên lôi đài, thân khoác lam y tông phái phất phơ, đối diện, Trần Quý, một kẻ to lớn, lưng vác trường kiếm gần bằng người, hắn hét lớn, chỉ mặt lang lang:
“Tiểu tử nội môn! Dám bước lên đây, ta cho ngươi biết thế nào là kiếm pháp của Kim Sa!”
Lang Lang thở dài, ngáp một cái rõ to:
“Được rồi, ngươi đánh đi. Ta đứng đây cho dễ.”
Trần Quý nổi giận, xông tới, kiếm quang vụt lên, khí cát tung mù, Lang Lang né sang trái, cúi người nhặt cục đá ném đại “cốc!” trúng ngay trán đối thủ.
Cả sân im lặng ba giây, rồi bùng nổ cười ầm:
“Ha ha ha! một ném định thắng!”
“Trần Quý ngã rồi kìa! Ngã thật rồi!”
Trần Quý ôm trán ngã xuống lôi đài, ngất tại chỗ, người chấm điểm thở dài, giơ bảng: “Lang Lang – thắng.”
Lang Lang đắc thắng, ung dung bước xuống từ từ xuống lôi đài, nhưng từ phía xa giọng lại vang.
Trận thứ mười! Lang Lang đấu – Hạ Tương, đệ tử nội môn thứ bốn trăm mười bảy!
Hạ Tương bước lên, dáng mảnh mà thẳng như lá trúc, nữ tử đeo kiếm cong ở thắt lưng, khi rút ra phát tiếng ngân mềm, uốn lượn như tơ, thần diện lạnh lùng, không giận mà vẫn khiến người khác có cảm giác như bị ai đó đâm một nhát vào tự tôn.:
“Ngươi đừng tưởng thắng được tên ngu kia là giỏi?”
Cả lôi đài bật cười, có kẻ khúc khích, có kẻ vỗ đùi...Nam tử đứng đờ ra như khúc gỗ, mục điện đảo ngơ ngác, miệng môi mở khẽ như cá vớt lên khỏi nước.
“Khoan đã…Ta vừa đánh xong trận mà! Ta còn chưa kịp xuống nghỉ nữa, sao lại cho đánh liền? Có thiên vị quá không vậy…?”