Lang Lang thong thả dạo quanh các gian hàng trong linh bảo quán, ánh mắt nam tử khi nhìn, khi dừng, tựa người phàm vừa bước vào chốn huy hoàng kỳ bảo, trước mặt, vô số linh khí tản mờ quanh các vật trân kỳ: hỏa châu, linh đỉnh, nạp giới, phù trượng, thậm chí có cả vài mảnh áo giáp pháp văn ẩn hiện kim tuyến...
Nam tử ngước nhìn kệ cao, chỉ tay đến một chiếc nạp giới hoàn đeo tay khảm minh châu trong suốt mà hỏi:
“Quán chủ, những nạp giới này phẩm chất như thế nào? Mong đạo huynh chỉ giáo!”
Tiểu quán chủ là một trung niên dung mạo đoan hậu, khoác trường bào màu lam, nghe vậy liền nở nụ cười hiền, chắp tay nói:
“Đạo hữu hỏi đúng hàng rồi, nạp giới này là linh bảo nhất phẩm! Không gian trong đó rộng bằng một gian phòng ngủ của nhà phú hộ! Còn đây, chiếc nhị phẩm nạp giới, không gian bằng cả sảnh khách nơi quán ta! Đủ chứa mấy chục rương bảo vật, chẳng ngại chật hẹp.”
Tiểu quán chủ vừa nói, vừa dùng linh lực khẽ điểm lên vòng giới. Một luồng sáng lam khẽ tỏa ra, phản chiếu lên mặt bàn gỗ đen...
“Cách sử dụng cũng đơn giản thôi! Chỉ cần tâm niệm đến vật, nạp giới liền thu nạp! Nhưng nhớ lấy: linh bảo chỉ nạp vật vô linh, chúng sinh còn hô hấp, còn tâm thức, thì giới không nhận! Đó là lẽ tự nhiên, chẳng cưỡng cầu được.”
Lang Lang nghe xong, khẽ gật đầu, thần diện có vẻ thích thú, nam tử cầm lên chiếc nạp giới nhị phẩm kia, ngón tay vuốt nhẹ bề mặt, cảm nhận được mạch linh văn mờ ẩn đang tuần hoàn theo hình luân tuyến...
“Giới hoàn này giá bao nhiêu?” Lang Lang hỏi.
Tiểu quán chủ thu nụ cười, đáp:
“Giá một vạn kim tệ! Linh bảo vốn là vật chân quý, chỉ người hành đạo hoặc kẻ có căn duyên sâu mới dám mua!”
Nam tử chẳng mặc cả, chỉ khẽ cười:
“Được, lấy cho ta một chiếc!”
Nói rồi, nam tử mở túi nang, rút ra kim tệ, đếm vừa đủ, đặt nhẹ lên bàn, tiếng kim loại chạm nhau lanh lảnh, thanh âm ấy khiến cả gian quán nhất thời tĩnh lại, tiểu quán chủ thoáng giật mình, rồi nở nụ cười tươi, hai tay dâng chiếc nạp giới cho Lang Lang, cúi đầu thi lễ:
“Đạo hữu! xin nhận.”
Nam tử liền đeo giới hoàn vào ngón áp út tay phải, nam tử nhìn quanh, chợt thấy cây chổi trúc dựng nơi góc nhà, liền cười nhạt một tiếng, khởi niệm thử...Tức thì, một luồng sáng lam lóe lên, cây chổi biến mất, khởi niệm lần nữa, cây chổi lại xuất hiện trên mặt đất, y như chưa từng rời đi...
Tiểu quán chủ bật cười:
“Ha ha, đạo hữu thật hóm hỉnh! Thấy sao, dễ sử dụng lắm chứ...?”
Lang Lang cũng bật cười, khẽ gật đầu, ánh mắt mang chút hứng khởi của một đứa trẻ vừa tìm được món đồ ưa thích, nam tử tiếp tục đi quanh gian quán, nơi kia treo lủng lẳng những bộ y phục sắc vàng, lam, và tử kim, mỗi bộ lại phát ra một khí tức nhẹ, không phải pháp lực, mà là hương tơ linh trùng...
Nam tử chỉ một bộ y phục đạo sĩ, hỏi:
“Bộ kim sa đạo y này, giá bao nhiêu...?”
Tiểu quán chủ liền đáp:
“Bộ này dệt từ tơ Kim Trùng, mềm nhẹ như mây, chẳng sợ đao kiếm, giá bảy trăm kim tệ!”
Nam tử hào sảng không nghĩ ngợi, rút kim tệ đưa luôn, giọng bình thản:
“Được, ta lấy! Quán có chỗ thử chăng?”
Tiểu quán chủ vui vẻ dẫn nam tử vào hậu sảnh, nam tử bước vào thay y phục, khi bước ra, tấm áo vàng nhạt phản chiếu dưới đèn dầu như phát sáng, ẩn hiện thần vận tiên phong...Mỹ nam soi mình qua gương đồng, nhẹ khẽ cười, tự nói nhỏ:
“Tạm! cũng có dáng đạo nhân rồi!”
Sau đó, nam tử lại mua thêm giày, vài món trang sức, một chuỗi niệm châu gỗ đàn hương, cùng vài thanh kiếm sắt bình thường để luyện thủ pháp, nam tử đi khắp quán, chọn kỹ từng vật, đôi khi còn dùng linh lực thử cảm ứng, rồi gật đầu hài lòng, khi trăng đã lên cao, túi tiền của nam tử chỉ còn chừng năm trăm kim tệ, nam tử gom toàn bộ vật phẩm vừa mua, dùng nạp giới cất gọn, rồi hướng quán chủ chắp tay:
“Đa tạ quán chủ! Hôm nay ta học được nhiều điều!”
Rời khỏi quán, nam tử thong thả dạo quanh phố đô, hương thức ăn từ các quán ven đường lan tỏa khắp nơi, nam tử ghé vào một tửu lâu sang trọng, cất bước lên một gian tầng hai, bên trong tiếng đàn cầm du dương, vũ nữ múa dưới ánh đèn mờ, tà áo phất phơ như khói sương, nam tử trọn cho mình một bàn trống, gọi vài món nhâm nhi, rồi nhẹ nhàng ngồi im lặng, tự rót cho mình chén rượu nhạt, nhấp môi một ngụm nhỏ...
Tâm nam tử lặng xuống, không còn huyết khí chiến trận, chỉ còn sự tịch liêu của một hành giả lạc giữa phàm nhân...Đêm tàn, ánh đèn nơi tửu lâu mờ dần, tiếng đàn dứt, tiếng người thưa thớt, nam tử rời tửu quán quay về quán trọ, đặt lưng xuống giường gỗ...
Nam tử nhắm mắt, vận khí điều tức, linh mạch trong thể tự vận chuyển, sáng hôm sau, khi mở mắt, mọi vết thương đã khép, huyết khí thông suốt, nam tử thở nhẹ, tay đặt lên ngực, khẽ nói:
“Tạm an rồi! Giờ có thể ôn lại pháp cũ rồi...!”
Lang Lang ngồi xếp bằng, nhập định, trong tĩnh lặng chỉ còn tiếng hơi thở và nhịp đập nơi tâm môn, nhẹ mà kiên định vận Tam Muội Thần Phong, nội công tuyệt học nam tử lĩnh ngộ được từ trước khi tử mệnh, pháp này lấy gió làm thể, lấy tâm làm đạo, thuận gió mà hành, nghịch gió mà tồn, uyên thâm vô kể, huyền diệu vô cùng...
Nam tử bắt đầu hồi tưởng từng tầng pháp quyết, ôn lại như nước chảy ngược về nguồn...
nhất tầng – Diệt Độ Phong Trận: hắn khởi niệm, linh khí xoay quanh thân, thành gió mỏng như áo tơ, bao phủ toàn thể, khi khí tụ đủ, một tầng gió trong suốt tản ra quanh người, hệt như lân giáp vô hình.
nhị tầng – Đại Hành Phong Hệ: thần thức phi hành qua lại, chân khẽ điểm đất, thân ảnh vút lên như chiếc lá lướt trong gió, phi hành trong gian phòng nhỏ.
tam tầng - Thần Phong Diệu Thanh: một sát na, thân ảnh hắn đã biến mất, chỉ còn luồng phong lướt qua, rồi lại hiện ra ở góc khác, y như vân vụ, thoát ẩn thoát hiện.
tứ tầng - Kết Binh Trảm Phong: hắn nắm tay, luồng gió co tụ, ngưng lại thành lưỡi đao nhỏ lấp lánh, lưỡi gió vạch một đường mảnh, cắt rách tấm giấy treo tường, không phát ra tiếng động nào.
ngũ tầng - Diện Phong Quyền Kỹ: Lang Lang vận lực, quyền chưởng mang theo kình phong, đánh xuống mặt đất, khiến sàn gỗ lún nhẹ một tấc.
lục tầng - Phong Nhãn Truy Tung: mục diện nhắm lại, mở phong nhãn trong tâm niệm, luồng khí mờ bay lượn, gió chảy, bụi động, mọi thứ đều hiện rõ từng sợi nhỏ, mỗi hơi thở của người trong thành đều để lại dấu khí lờ mờ trước mắt hắn.
thất tầng - Ẩn Phong Tàng Thiên: hắn thu toàn bộ khí tức, khiến hơi thở tan vào phong hệ, cường giả trước mắt cũng không nhận ra hắn là cao thủ, ngay cả thiên tài cũng chẳng thể cảm ứng hắn ở cảnh giới nào.
Từng tầng pháp quyết được luyện lại, không một sai lầm, đến khi mở mắt, trời đã chẳng những sáng mà đã đổ ánh chiều dài trên vách tưởng...
Lang Lang thở ra một hơi dài:
“Tam Muội Thần phong, tạm đã viên mãn nơi cảnh giới này! Còn bát tầng, gió chưa thuận, chưa thể cưỡng cầu!”
Nam tử đứng dậy, khoác y phục, chậm rãi bước ra ngoài, ngoài phố đô tiếng trống tiếng cười, tiếng đàn vang khắp nơi — Lễ hội Đông Mộng Nếp Nương đã chính thức khai lễ...
Dưới ánh đèn dầu rực rỡ, phố thị rộn ràng như sông sao, người người đội mũ rơm, đeo vòng lúa, hát ca, nhảy múa bên các gian hàng...Nam tử hòa vào dòng người, nét mặt bình thản, nam tử mua bánh, mua rượu, vừa đi vừa thưởng thức, ngọt vị bánh nếp, cay nhẹ của rượu nương, khiến tâm thoáng chút ấm áp hiếm hoi...
Khi ngó lại, túi kim tệ chỉ còn hơn hai mươi đồng, nam tử lặng người, thần sắc mất đi hỷ khoái mà thở dài, bỗng nam tử nhìn qua dòng người đang reo hò bên sòng bạc phía xa, tấm biển gỗ khắc chữ lớn:
“Đại Hội Tài – Xỉu”
Mục diện Nam tử lóe sáng, khẽ thở một hơi bước vào, trong ánh đèn mờ người chen vai, tiếng reo hò vang vọng, bàn tài xỉu giữa sảnh, kim tệ chất cao như núi...Lang Lang chỉ ngồi góc ngoài, đặt nhẹ mười tệ đầu tiên, quả xúc xắc mở ra thua sạch, mặt nam tử không đổi, chỉ khẽ cụp mắt...
Rồi trong một thoáng, nam tử chợt nhớ đến pháp kỹ Phong Nhãn Truy Tung, nam tử nhắm mắt vận khí, luồng gió quanh bàn bỗng hiện rõ từng chuyển động, dưới nhãn thức ấy, nam tử thấy rõ hạt xúc xắc lăn, thấy cả vị trí dừng....
Một tia cười nở hiện nơi khóe môi:
“Vận! hóa ra là do mình tạo.”
Từ mười kim tệ còn lại, nam tử chơi thong thả, chỉ đặt nhỏ, nhưng lần nào cũng trúng, một lúc sau, túi tiền đã nặng thêm gấp năm mươi lần, người trong sòng bắt đầu chú ý, nam tử liền giả bộ vụng về cười khờ, chuyển qua bàn khác, ở bàn cược đa ô, nam tử đặt ngẫu nhiên, nhưng mỗi lần đều thắng gấp ba...
Chỉ nửa canh giờ, túi nam tử đã đầy hơn hai ngàn kim tệ, nhưng nhìn đống vàng ấy, nam tử chợt khựng lại, lòng thoáng lạnh:
“Ta, đường đường là một hành giả! Lại dùng đạo pháp để đoạt phúc phàm nhân!… há chẳng khác gì kẻ trộm sao?”
Nam tử khẽ thở dài, thu tay, không đánh nữa:
“Túi tiền đủ rồi, thế là đủ.”
Nam tử đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi sòng, hòa vào dòng người đang đổ về đại quảng trường nơi Đông Mộng Đại Lễ sắp khai.
Ngoài kia, tiếng nhạc trỗi lên, trống ngựa rộn ràng, đèn hoa chiếu sáng cả trời đêm, trên cao, Hoàng Đế cùng bá quan cũng tới dự lễ, giữa quảng trường dựng đài tế Mẫu Lương Thần...Nam tử đứng nơi xa, ánh mắt lặng nhìn, phong hệ từ đại hải thổi tới, phất tà áo kim sa, lay nhẹ sợi tóc nơi trán...
Sân lễ hội trải rộng, ghế bàn sắp xếp chỉnh tề, rượu thịt thơm lừng lan khắp trốn, mỗi người đều có chỗ riêng, chẳng chen lấn, chỉ mua vị trí, gọi rượu, gọi thịt, rồi thảnh thơi mà thưởng thức...
Lang Lang cũng vậy, chọn một bàn ở gần vũ đài, ngồi xuống thong dong, gọi toàn hảo hạng: Lộc nhục sơn dã, ngư suối thanh tân, lại thêm nhất hồ Lê Chi tửu thơm ngát, nam tử còn tùy hứng thưởng xuất thập kim, trao cho tiểu nhị, khiến gã tiểu nhị kia mặt rạng như khai xuân, liên tục bái tạ, thanh âm không dứt...
Tiếng trống khai hội vang lên, vũ sinh bước ra, áo lụa xoay tít như khói sương, nhạc cụ ngân nga trầm bổng, hát, múa, đàn, tiêu — tất cả hòa thành một cơn mộng huyễn giữa phàm nhân, Lang Lang nhìn tâm niệm an tĩnh lạ thường...
Rồi vở kịch “Thiên Giới Nhân Duyên” được trình, một đôi tiên nữ gặp nhau nơi mây trắng, tình sâu mà cách biệt, cuối cùng nàng hóa sương, chàng hóa phong, nam tử ngồi lặng, ánh đèn soi nửa thần sắc.
“...Hồng nhan thiên giới, giờ các nàng ra sao?” nam tử khẽ lẩm bẩm, giọng say, pha chút chua xót, không biết họ đã có tri âm mới chưa, hay đã quên bóng nam tử giữa ngàn kiếp phù sinh!"
Nam tử nâng chén, hết chén này lại rót chén khác, Lê Chi Tửu cay đến đâu, lòng càng nhức đến đó, đêm dài, tiệc tàn, người tản, đèn tắt...
Quán chủ đến khuyên:
“Đạo hữu, tiệc đã hết, hãy về nghỉ kẻo gió khuya lạnh!”
Nam tử chỉ cười nhạt, rót thêm, uống tiếp, tới khi trăng ngả, chẳng biết gì nữa, gục bên bàn, miệng còn lẩm nhẩm mấy câu thi vô nghĩa...
Sáng ra, quảng trường rộn rã tiếng bước chân, người qua kẻ lại, ai cũng nhìn vị khách say xỉn tối qua đang... ngủ gục trên bàn, nam tử tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thấy xung quanh toàn người cười mỉm, nam tử xấu hổ cúi đầu, chỉ muốn độn thổ, vội vã đứng dậy, phủi áo, rời đi...
Đang đi nửa đường, bỗng cảm thấy tay nhẹ như mất thứ gì, đưa tay lên nhìn — mất rồi...Chiếc nạp giới linh bảo nhị phẩm chẳng còn trên ngón tay, Nam tử khựng bước, một cơn tức lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng rồi nam tử ấy lại thở ra, thần sắc dần dịu lại:
“Phàm phu giới, gian trá vốn thường! cũng chỉ là chúng sinh đau khổ, ta lại chấp làm chi! bỏ”
Nam tử khẽ lắc đầu:
“Coi như bố thí vậy! Họ lấy vật, coi như ta bớt nghiệp!”
Lảm nhảm mấy hồi, Nam tử lại cất bước quay về quán trọ, nam tử tắm rửa thay y, chuẩn bị rời kinh, vừa ra cổng thành, gió sớm thổi vào mặt, trong đó lẫn tiếng trẻ con khóc, tiếng người ăn xin rên rỉ...
Nam tử khựng chân, nhìn những kẻ lam lũ dưới nắng:
“Phàm phu chịu khổ là do nghiệp đạo của họ! Ta có chút phước hơn họ! sao lại không san sẻ nhỉ!?”
Nam tử nói đoạn, liền sờ tay vào túi nang đựng kim tệ, định rút ít ra giúp đỡ, nhưng lục một hồi... lại trống không, thần diện nam tử cứng đơ chết trân một hồi...
“Mất... luôn cả túi nang đựng kim tệ rồi! Lũ súc vật phàm giới này! Quả nhiên là nhân gian.”
Nói đoạn, nam tử khẽ nhếch môi, một cước bước lên mây, vận linh khí thân thể bay vút lên giữa ánh bình minh...
Dưới kia, phàm nhân kinh ngạc, có kẻ cung kính, có kẻ quỳ lạy, vái như bổ củi, miệng còn hô vang:
“Tiên nhân! Là tiên nhân giáng thế!”
Lang Lang chẳng ngoảnh lại, y phục tung bay như thần phong, ánh trời rọi vào lưng, hóa thành vệt sáng đơn độc bay về chân trời xa xăm, một tán tu, chẳng phú, chẳng bần, chỉ tâm làm hành lý, và đạo lộ làm đích vươn...