Nói xong, nam tử cúi đầu lủi thủi bước ngược lên lôi đài, như người lỡ bước xuống sân rồi bị gọi lại lao động công ích, dáng vẻ vừa tội vừa buồn cười.
Đám đệ tử phía dưới gào lên:
“Đi nhanh đi! đừng làm mất thời gian!”
“Sợ thua thì lăn xuống, còn đứng đó càm ràm!”
“Phàm phu mới lên nội môn đã đòi nghỉ trưa, thật hết nói!”
Lang Lang giả bộ như không nghe, nhưng hai tai lại đỏ lên, như hai cục than bị quạt gió.
Hạ Tương xoay cổ tay, lưỡi kiếm cong phản chiếu ánh nắng, gợn lên một tia sắc lạnh.
“Lần này xem ngươi nhặt được gì.”
Không chờ thêm nhịp thở nào, nữ tử vung kiếm, bàn chân điểm một cái, gót giày chạm đá tạo âm thanh giòn tan, thân ảnh phân thành tam thể, ba hình bóng lao vụt ra như ba dòng phong nhận, chém xé không khí thành ba tiếng sắc bén.
“Tam… tam thể gì cơ? nhưng nãy ta mệt lắm rồi mà?”
Ý niệm vừa lóe lên thì ánh kiếm đã tới trước mặt, nam tử nửa thân nghiêng về sau, hai quyền di pháp thành vòng, tay chuyển động nhẹ nhưng chuẩn xác, lòng bàn tay úp nhẹ như ôm một hóa ảnh vô hình, luồng khí từ đan điền nam tử mở ra, luồng gió cuốn cát quanh người nam tử, hóa thành vòng xoáy nhỏ, mỗi nhát kiếm của Hạ Tương chạm vào đó đều bị lệch hướng...
Kiếm của Hạ Tương lướt qua lại, tam ảnh công kích mọi hướng, chỉ thấy lang lang né chiêu rồi công kích ngược lại, kiếm chạm kiếm tia lửa rơi ra, thân ảnh hai hành giả như uyên ương song đấu, kiếm của Hạ Tương gần như không dừng lại giữa nhịp hô hấp...
Đánh sát một hồi, hai đồng môn lùi xa nhau, như lấy thế để tiến công, khắc ấy không còn tam ảnh Hạ Tương nữa, chỉ còn một thân ảnh đang thừa thế lao tới, bóng nữ tử nhoáng lên, kiếm cong đổi góc từ công thành thủ rồi từ thủ hóa công, chuyển lực uyển chuyển như rắn nước...
Lang Lang dựng mũi kiếm của mình lên tiếp chiêu, Hạ Tương lật cổ tay, mũi kiếm lượn theo đường cung, Lang Lang vận khí, đẩy phong hệ dồn vào thân kiếm, rồi giáng mạnh xuống, Hạ Tương dù đỡ chuẩn xác, nhưng lực pháp không đỡ nổi, khiến cho kiếm nữ tử rời khỏi tay, xoáy hai vòng trên không rồi rơi xuống nền lôi đài, còn thân ảnh nữ tử lướt về sau lang lang...
Khi nữ tử quay người lại, quyền cước của Lang Lang đã đạp gần nhục thân, không chút lưu tình, nữ tử ấy chỉ kịp lấy hai tay ra trước ngực để đỡ chiêu, nhưng đã bị đạp văng khỏi lôi đài.
Tiếng hò của đệ tử phía dưới nổ vang, có kẻ giật mình đến cắn đứt cả hạt dưa.
Lang Lang thu kiếm, hít mạnh một hơi, ánh mắt thoáng ngượng ngập.
“Ta… mạnh tay quá rồi.”
Không đợi ai nói vì lỡ đánh ngã nữ tử, trong lòng áy náy, nam tử liền nhảy xuống khỏi đài, đỡ Hạ Tương đang gượng ngồi dậy.
Hạ Tương vừa đứng lên, má hồng như phủ sương lạnh, nữ tử chẳng nói gì, liền lấy tay vung ra, một cái tát như trời giáng đặt lên mặt Lang Lang.
Mọi hành giả đồng môn im phăng phắc…kiếm của Hạ Tương trên lôi đài bỗng “vút!” tự bay về tay nàng, như có linh tính, nữ tử lườm Lang Lang một cái, vừa bực vừa xấu hổ, ánh mắt lấp lánh như giọt nước trên phiến lá tựa sắp khóc, rồi nàng xoay gót, bỏ đi trong gió.
Đạo Tuần Sứ phất cờ vàng:
“Trận này — Lang Lang thắng!”
Tiếng vỗ tay như thủy triều tràn xuống, huýt sáo khắp nơi. Minh Hạo dưới sân chạy tới chỗ lang lang che miệng cười:
“Lang huynh… cái tát này đúng là cảnh giới khác đó.”
Thiên Dật khoanh tay bình phẩm:
“Thấy chưa? ta nói rồi, đụng nữ nhân Kim Sa phái là dễ bị tát nhất.”
Mấy vị đồng môn lạ đệ tử ngoại viện, còn khen lang lang, đánh nữ tử mà đánh như gặp yêu quái, khiến muội ấy khóc luôn, “huynh quả là hảo hán”, nói xong họ vỗ đùi cười khành khạch.
Từ đây, các trận kế tiếp diễn ra như lửa đổ vào dầu, sân lôi đài không còn chỉ là tranh đấu, mà như biến thành thung lũng của trăm luồng sát khí giao hội.
Tiếng chuông đồng từ tháp Kim Chung Các ngân xa ba tiếng, trầm ổn, như vỗ thẳng vào lòng người, đám đệ tử dưới đài đồng loạt im lặng.
Một vị lão giả mang linh bào màu vàng kim, Đạo Tuần Sứ của Kim Sa Phái, nâng cuộn trục ngọc lên, mở ra, giọng của ông vang như chuông sắt, rõ từng chữ:
“trận mười một, đệ tử Ngạc Khanh đối chiến ngoại môn đệ tử Pháp Bạch! lên lôi đài!”
Cả sân hội đấu hô vang, náo nhiệt, lang lang hòa cùng các sư huynh sư đệ ở dưới lôi đài, cùng nhau cổ vũ cho ngạc khanh lên đấu.
Ngạc Khanh nhanh bước tiến tới lôi đài, Minh Hạo ở dưới nghiêng người nói nhỏ với Lang Lang:
“Có hành giả nào đi đánh mà nét mặt lại như sắp đi thu nợ cả thôn như đệ ấy không…” nói xấu Ngạc Khanh xong, cả hai cười như phàm phụ gặt mùa bội thu.
Bên kia, Pháp Bạch từ hàng ngoại môn nhảy vọt lên mặt đài, thanh kiếm sau lưng hắn va vào nhau kêu leng keng mấy tiếng, mục diện như hổ, dáng uy như báo, thần khí sục sôi.
Dưới sân có tiếng xì xào:
“Ê, vị đạo huynh này nghe nói từng đánh bại ba cao thủ trong một đêm đó.”
“Ba cao thủ gì? Bị người ta đuổi bắt, vì trộm ba con gà rồi té dập mặt thì có!”
“Không! Ta nghe đồn hắn tu bộ kiếm quyết ‘Phi Bạch Ngư Trảm’, một kiếm ra là như cá bạc xé nước!”
Minh Hạo thấy các vị đồng môn nói vậy, hắn liền chép miệng:
“Phi Bạch Ngư Trảm… Tên nghe cũng được, nhưng mà… So với nhị sư huynh của bọn ta thì giống lấy cá chọi hổ quá…”
Các vị hành giả đồng môn khác nghe vậy bĩu môi, Tùng Phong liền xen vào câu chuyện:
“Các huynh có muốn cược không, ta cược năm viên tam dược đan là Pháp Bạch cầm cự không được… ba chiêu.”
Thiên Dật trợn mắt:
“Còn ta cược… một chiêu rưỡi.”
Các vị ngoại môn khác gãi đầu:
“Rưỡi là sao?”
“Là nửa chiêu còn lại dùng để bay khỏi lôi đài.”
Cả đám khúc khích cười, thi nhau đặt cược, kẻ thì cược Pháp Bạch thắng, kẻ thì cược Ngạc Khanh thắng, Lang Lang ở cạnh cũng bật cười theo.
Trên lôi đài, không khí đổi sắc, Ngạc Khanh đặt tay lên chuôi kiếm, Pháp Bạch xoay cổ tay, lưỡi kiếm tuốt ra “soạt” một tiếng, ánh thép sắc bén như nanh thú săn mồi.
Đạo Tuần Sứ giơ cờ, hô dõng dạc: “Trận thứ mười một bắt đầu!”
Pháp Bạch động trước, thân pháp cực nhanh, chân đạp bộ pháp “Thủy Phi Ngư”, bóng kiếm chớp loáng như ánh bạc lao giữa trời, chỉ một hơi thở, hắn đã áp sát trước mặt Ngạc Khanh, sát khí lạnh như băng tràn ra ba trượng.
Ngạc Khanh không lùi, chẳng né, cũng chẳng phản kích, hắn chỉ nhắm mắt lại, như đang nghe tiếng gió, Pháp Bạch thấy vậy cười khẩy.
Mũi kiếm hắn chẻ thẳng xuống, đường kiếm như mặt nước bị bổ đôi, vẽ một đường cong sắc như trăng lưỡi liềm.
Tất cả tưởng Ngạc Khanh sẽ bị chém, nhưng một tiếng ngân lạnh như núi kim loại vỡ ra, không ai thấy huynh ấy rút kiếm khi nào, kiếm của Ngạc Khanh dựng đứng đỡ ngang, đường kiếm của hai người chạm nhau giữa không trung, gợn khí bùng ra như sóng vỗ.
Pháp Bạch lùi nửa bước, “ồ?” một tiếng đầy bất ngờ, Ngạc Khanh mở mắt nhẹ như gió thoảng.
Pháp Bạch không chần chừ, hắn xoay kiếm thành vòng tròn, khí tràn ra như bọt nước bắn tung, gân tay nổi lên, trán rịn mồ hôi, “Phi Bạch Thủy Trảm!” một dải kiếm quang dài cả trượng phóng lên như sóng dâng, tầng tầng đan vào nhau như thủy triều bạc chảy ngược lên trời, tiếng ồ vang lên khắp nơi, ngay cả Lang Lang cũng cau mày.
Nhưng Ngạc Khanh không thèm nhìn, huynh ấy thu kiếm về vỏ.
Pháp Bạch sững sờ: “Ngươi làm gì vậy!?”
Ngạc Khanh thì thầm: “Chiêu này… không cần kiếm.” rồi nắm bàn tay lại.
Một quyền đơn giản không hào quang, không pháp lực lộ thiên, nhưng trong khoảnh khắc quyền đấm ra, không khí nứt nhẹ một tiếng, khiến sóng khí trắng bạc nổ tung thành từng mảnh như thủy tinh.
Pháp Bạch bị chấn lực đánh bật, thân hình xoay một vòng giữa không trung rồi cắm đầu xuống nền lôi đài, tuy ngã nhưng vẫn cố gượng dậy, khóe miệng rỉ máu nhưng mắt vẫn sáng rực như muốn liều mạng.
“Ta… còn chưa xong đâu!”
Hắn nâng kiếm lên đỉnh đầu, chân thân hiện rõ xà ngư, da thịt nổi đầy phù văn mỏng như vảy cá.
“Phi Bạch Huyền Diệt!”
Một chiêu giáng xuống, mạnh đến mức khiến cả lôi đài chấn động lần nữa.
Ngạc Khanh nheo mắt: “Cuối cùng cũng mang ra được chiêu thật.” huynh ấy giẫm một bước, đá nền lôi đài nứt ra như bị ai chém.
Một luồng khí xám trầm đậm đặc nổi lên không phải kiếm khí, mà là huyền lực chấn quyền của Kim Sa phái. “Phong Thạch Quyền.” Ngạc Khanh tung quyền.
Quyền đạo và ngư kiếm chạm nhau giữa không trung, vỡ tung thành vô số mảnh sáng trắng chói mắt, Pháp Bạch bật ra như chiếc lá bị gió giật, cơ thể văng xa đến tận mép lôi đài.
Ngạc Khanh xoay cổ tay, thu quyền lực lại ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông:
“Chiêu thứ ba… ngươi thua.”
Đạo Tuần Sứ phất cờ vàng: “Trận mười một — Ngạc Khanh thắng!”
Các hành giả nổ tiếng reo hò tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang như lôi truyền, trong lúc tất cả còn đang hò hét, Lang Lang vô tình ngẩng đầu lên trạm mắt thánh nữ, Đinh Ninh ngồi hàng bên dưới các trưởng lão đang nhìn hắn.
Không phải lạnh lùng, không phải giận dữ như lúc tát hắn, chỉ trong một khắc, ánh mắt nàng chạm ánh mắt hắn, rồi nàng hoảng hốt quay mặt sang hướng khác, mái tóc đen khẽ rơi xuống vai, che mất đôi gò má đỏ như đào xuân. Ngay lúc Lang Lang còn đang bối rối…
“Trận mười hai! đệ tử nội môn Minh Hạo đối trận Ngọc Liên để tử ngoại môn.
Tiếng hô tiếp theo vang lên, không khí lại bùng nổ, trống trận lại vang.
Ngọc Liên một nữ tử bận thanh y, tay cầm Liên Hoa Kiếm, bước nhẹ như nước hồ thu, ôn nhu bình tĩnh.
Minh Hạo lên đài, vừa đặt chân đã bị Lang Lang dưới sân chọc:
“Huynh đừng để bị mỹ nhân đánh cho rơi kiếm đấy”
Minh Hạo tếu lại: “Ta đâu có tệ như huynh!”
Trên lôi đài Ngọc Liên chấp tay: “Minh sư huynh, đa tạ chỉ giáo.”
Hai người hành lễ như thư sinh, nhưng khi tiếng “Khai!” vang lên, không còn ôn nhu nữa.
Ngọc Liên chém một nhát, kiếm mang theo Liên Hoa Kình, từ mũi kiếm nở ra ba đoá hoa kiếm rực sáng, xoáy về phía Minh Hạo, Minh Hạo xoay cổ tay, kiếm của huynh ấy đâm ngược lên theo góc thất huyền, từng đường kiếm như dây đàn căng rung trong không trung.
Ba đoá hoa kiếm bị đánh nổ thành sương kiếm, giăng kín lôi đài như một đám mù trắng, từ trong sương kiếm của Ngọc Liên, tiếng thở của Minh Hạo khẽ vang.
Đột nhiên, sương bị xé tan, Minh Hạo xuất hiện sau lưng Ngọc Liên: “Muội sơ hở rồi.” Ngọc Liên không quay lại, chỉ mỉm cười: “Là sư huynh sơ ý.”
Một vòng kiếm hoa từ dưới chân nữ tử bùng lên như đoá sen nở ngược, Minh Hạo bị ép lui ba bước.
Đám đệ tử dưới đài đồng loạt “ôôô”.
Hai người lao vào nhau, kiếm ngân liên tục thành một chuỗi âm vang, sau năm mươi chiêu, Ngọc Liên hụt hơi, Minh Hạo nắm bắt khoảnh khắc, xoay kiếm ép nàng xuống mép đài, nàng rời đài trước, nhẹ nhàng nhưng vẫn là rời đài.
Giọng xướng vang lên: “Minh Hạo thắng!”
Ngọc Liên khẽ mỉm cười cúi đầu, Minh Hạo đỏ mặt, vội chạy xuống suýt vấp mép đài.
Lang Lang cười nghiêng người:
“Ta thấy huynh thắng là nhờ muội ấy nể huynh đó.”
Minh Hạo thở dài: “Đánh nữ nhân… khó lắm Lang huynh à.”
Tiếng cười lan ra dưới sân, nhẹ như gió xuân, trên lôi đài, trận đấu tiếp theo đã sẵn sàng, khí thế hội tỷ kiếm hôm nay sôi nổi như hội làng, tiếng người gọi nhau, đệ tử cá cược, bầu không khí hành giả mà vui như nguyên đán phàm phu.
“Kế tiếp Thiên Dật đệ tử nội viện Kim Sa đối chiến Hắc Võ khách đường tử ngoại viện!” tiếng hoan hô lại nổi lên.
Thiên Dật bước lên lôi đài, uy nghiêm khiến người khác nhìn mà rợn gai sống lưng, Hắc Võ thì khoác chiến y mặt thanh tú, tay cầm quạt giấy, dáng như văn sỹ chốn thư lâu…