Hai người vừa động thủ, bụi trên lôi đài đã bật thành một đường cong nhỏ, vệt pháp trắng lượn quanh người như đàn chim đập cánh.
Thiên Dật không né chỉ xoay một cái, quạt giấy văng khỏi tay Hắc Võ, xoáy ba vòng trên không trung rồi cắm thẳng xuống đất dưới đài như bị thiên lôi kéo.
Cả sân im phăng phắc… rồi nổ tung tiếng reo, không ai kịp hiểu Thiên Dật vừa làm gì, huynh ấy thản nhiên thu kiếm, mặt không đổi một nét, bước xuống đài như người vừa đi dạo.
Trấn Vũ đứng phía dưới, miệng mở to đến mức có thể nhét cả quả trứng:
“Ngũ… ngũ sư huynh… kinh khủng vậy?”
Lôi đài lại đổi người. “Tùng Phong đối chiến Bạch La!”
Cả sân đột nhiên xôn xao, Bạch La nổi tiếng quyền mạnh như búa, một khi hắn lên đài, sàn gỗ thường nứt vài lỗ, da hắn đen nhánh, hai mắt đỏ như than hồng.
Trái lại, Tùng Phong chỉ nhấc mũi kiếm, chẳng nói nửa câu, Bạch La gầm như sấm, lao tới, quyền kình bật lên luồng gió trực tiếp tạt rách mép áo của mấy đệ tử đứng hàng đầu.
Tùng Phong bước sang một bên, nhẹ như người tránh cơn gió lạnh. Rồi kiếm hắn vẽ một vòng cung nhỏ, một tiếng “ẦM!” như trời đánh.
Bạch La lăn khỏi đài luôn, bay xa hơn trượng, Tùng Phong thu kiếm, từ đầu đến cuối không thay đổi biểu cảm.
Khán giả dưới đài gào lên: “Tam sư huynh vô địch!”
Trận của Trấn Vũ diễn ra ngay sau đó. “Trấn Vũ đối chiến Hồng Chu!”
Hồng Chu là nữ đệ tử tóc đỏ như lửa, vừa lên đài đã xoay roi vun vút, tiếng roi xé gió nghe sắc như tiếng cưa cắt tre.
Trấn Vũ tái mặt: “Roi…? Ta sợ nhất cái này…”
Lang Lang chống tay vào hông:
“Vào đi! Dùng Bách Mộc Hộ Thân!”
Trấn Vũ cắn răng, vận pháp thân thể phủ tầng khí mộc xanh nhạt. Roi Hồng Chu quất xuống, bật ra tia lửa nhỏ, nữ tử hơi giật mình vì bị chặn.
Trấn Vũ có vẻ cũng giật mình vì chính mình chặn được, đệ ấy…lao đại tới, ôm luôn cả cây roi vào người, kéo mạnh một cái.
Hồng Chu mất thăng bằng, xoay nửa vòng, rơi luôn khỏi đài.
Tiếng cười la hét vang dậy:
“Trấn Vũ thắng! Bằng… thực lực!”
Trấn Vũ đỏ như gấc, chạy xuống:
“Ta… ta không cố ý mạnh tay như vậy…”
Lang Lang cười nghiêng ngả, không khí hội hôm ấy thật sự như nguyên đán.
Đúng lúc hội vừa lên đến đỉnh điểm, quảng trường Kim Sa phái vẫn còn náo nhiệt đến mức tưởng chừng có thể nghiền nát đá xanh dưới chân, lôi đài tròn dựng giữa sân như chiếc trống cổ, nay trở thành hội trường của đủ loại hỗn tạp:
Tiếng hành giả cá cược thắng thua, tiếng đồng môn bán bánh hồ đào chạy rao khan cả cổ, đệ tử nội môn tranh nhau từng góc đứng, còn mấy tên đệ tử ngoại môn chen chân bị gạt ra đến ba bốn lần, vẫn không chịu rút lui, mà cứ chen vào.
Sáu huynh đệ Lang Lang đứng một góc xa, nhíu mày nhìn các đồng môn khác đang mắng nhau vì tranh chỗ:
“Không hiểu nổi… tại sao mỗi lần tụ hội là bọn họ không thể yên ổn được một chút?” Thiên Dật than vãn.
Bên cạnh, Trấn Vũ hí hửng cầm chén nước đường:
“Đại sư huynh, vui mà! Không vui làm sao gọi là tụ hội?”
Nhưng đúng lúc hỗn náo ấy chạm đến đỉnh điểm, trời đất bỗng trầm xuống một nhịp, vân vụ tụ thành vòng xoáy, ngưng kết như trướng lụa ma khí, từng đạo ngân hoa đen tím đan vào nhau, dựng thành một Ma Môn giữa thiên cực, rộng như phủ trụ, sâu như vực tuyệt.
Tiếng hành giả cá cược đang gào lập tức tắt, Tiếng đồng môn rao bánh đứt ngang, những đệ tử còn đang cãi nhau, miệng há ra nhưng âm thanh bị nuốt sạch.
Trấn Vũ làm rơi luôn chén nước đường, Lang Lang ngẩng lên, cảm giác cổ họng hơi se lại, chẳng phải vì sợ, mà là một trực giác nguyên sơ như thú hoang đối diện thiên địch.
Tùng Phong hít một hơi khó nhọc:
“Cái… cái gì vậy?”
Minh Hạo siết chặt tay áo:
“Không giống dị tượng linh mạch… đây là…”
Lang Lang trầm giọng:
“Thượng giới.”
Khoé môi Sa Vân Chân Nhân, khẽ giật, mục diện trở nên nghiêm nghị như chưa từng có, Sa Vân Sư Tôn bước lên trước một nửa thân, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ nhìn đường xoáy đang mở rộng.
Trong khoảnh khắc ấy, Ma Môn rách toạc, từ trong môn ấy, Sứ giả Thiên Ma hạ thân, giữa thiên cực.
Thân hình cao gầy, thẳng như mũi mâu cổ, quanh thân phủ Huyền Y Ma Phiên, thêu phù văn U Linh Tỏa, diệt bằng tơ Ngân Huyền, mỗi đường chỉ khẽ rung đã khiến tiên nhân kinh sợ, như nghe oán linh gọi gió.
Trên vai khoác Ma Ấn Liên Phi, tự bay phấp phới, thả rời ma khí, hàn băng u uất như từ A Tỳ minh phong thổi ngược.
Mặt sứ giả chẳng rõ tuổi tác, đôi đồng tử thẳng như kiếm lộ, thâm sâu vô đáy, Giữa mi tâm khắc Thiên Ma Tâm Ấn, phát ra quang mang tím u trầm, mỗi lần chớp động là Uy áp tỏa ra giống như Thiên Luật, thiên địa phía dưới như phải cúi đầu.
Lang Lang chỉ cảm thấy tim như bị ai bóp nhẹ, khí tức trong cơ thể tự rụt lại như rắn gặp diều hâu.
Sa Vân Chân Nhân hít sâu, tiến lên một bước, chắp tay nghênh đón, miệng hô vang:
“Tất cả đệ tử Kim Sa quỳ gối…”
Lôi đài vốn ồn ào…giờ như vực tối bị khóa kín, chỉ còn tiếng tim người đập thình thịch.
Sứ giả đảo mắt qua toàn bộ chúng môn, cái nhìn ấy không mang thù ý, nhưng lại giống như đang đếm số lượng cỏ khô, chẳng ai dám thở mạnh.
Rồi vị sứ giả cất giọng:
“Chư vị đồng môn Kim Sa — nghênh tiếp Thượng Giới Thiên Chỉ.”
Một đệ tử phản xạ cúi đầu chạm đất.
Một đệ tử khác lắp bắp gọi nhỏ:
“Thiên… chỉ…”
Sa Vân Chân Nhân lập tức quỳ thấp hơn, kéo theo các vị trưởng lão, thánh tử thánh nữ và tất cả đệ tử môn hội.
Sứ giả đưa tay vào trong ống tay áo rộng, rút ra một cuộn chỉ đen, lụa được ép từ Huyền Sa và Hắc Lam Mộc, dày như da quỷ la sát.
Sứ giả dùng hai tay nâng cuộn chỉ ngang mày, ngón tay khẽ gảy cuộn chỉ mở ra, để lộ hàng chữ đen như huyết khô.
Sứ giả ngân giọng đọc vang:
“Thượng giới thiên chỉ!’
Thượng giới triệu kiến: Kim Sa Thần Chủ Sa Vân Chân Nhân, cùng chư vị thiên tài nội môn đệ tử, mời các chư vị đăng khai thiên môn, tham dự đại lễ, góp mặt cùng chư thiên hội chúng, tề rước Thiên Ma Vương.
Cử hành: Đại Thọ Thiên Ma tại cõi trời Tam Thập Tam Thiên, bày lễ tại Cung Yên Tử.
Nay ban thượng chỉ, truyền xuống Địa Nguyên Duyên Khởi, tới các tông môn chư phái, cổ tộc đồng nguyên, nghe chỉ mà chuẩn bị.
Lễ nghi sắp mở, quy củ nghiêm minh
tự lượng môn phong, tự xét lễ số
để hợp uy nghi thượng giới
Đợi ngày thiên môn khai mở, thiên sứ nghênh tiếp, đạo xa tự hạ..
Lệnh truyền — lập tức thi hành.
Nói dứt, sứ giả chậm rãi cuộn lại thánh chỉ, đưa vào tay áo, Sa Vân Chân Nhân mới từ từ đứng dậy, chắp tay, giọng khàn trầm:
“Kim Sa phái, tuân chỉ.”
Tiếng đồng thanh của đệ tử đáp theo, trầm như sấm trong nền đất:
“Tuân chỉ.”
Sứ giả không nói thêm lời nào, vị ấy xoay người, áo choàng Ma Ấn Liên Phi phất nhẹ rồi bước vào không, thân ảnh kéo vệt sáng tím u uất. Ma Môn phía trên dần khép lại, tầng mây trở về trắng bạc, ánh sáng lại rơi xuống quảng trường, nhưng không ai còn tâm trạng để ồn ào.
Sa Vân quay lưng, chắp tay sau lưng, nhìn về phía chân trời vừa bị xé rách, giọng nhẹ như thở ra áp lực, đủ làm tất cả lạnh gáy.
Lang Lang đứng chết lặng, tay đang cầm nửa quả táo… rơi xuống đất:
“Đại Thọ Quỷ.”
Chỉ ba chữ ấy, mà như tiếng chuông tang đấu vào tận đáy tâm hồn nam tử, khắc ấy dòng hồi ức ẩn phong từ quá khứ tựa nước trào dâng như đại hồng thủy cập bờ, trong tâm niệm Lang Lang, khứ ảnh hư thực chồng lên nhau:
tiếng trống trận của ma quân, ánh lửa diệt môn phủ kín trời, từng thân ảnh của thần tộc ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả Thần Phong Hội… và giữa biển máu ấy, những thân ảnh to lớn, cổ thụ nhân hình, quyền cước dị dạng, mặt mũi cong vặn bằng những vòng gỗ già nua, mà vết thù hằn đó của thần tộc trong tâm trí chưa bao giờ phai, chỉ bị chôn sâu, nhưng giờ, ba chữ ấy lại châm vào nó một mũi mồi lửa...
Từ khắc đó, Kim Sa phái như nồi dầu sôi bị hất vào lửa.
Tiếng la gọi chạy chân, truyền lệnh dồn dập, hỗn loạn như bầy chim bị xua khỏi tổ, Lễ hội luận kiếm vừa diễn ra được một nửa, còn chưa kịp được phong chức, truyền quà, mà đã tan thành một mảnh hỗn tạp.
Nội môn, ngoại viện, hành giả lưu trú… tất cả bị giải tán ngay lúc đó. Đêm ấy, một đêm mà không ai trong Kim Sa phái có thể quên, không một bóng hành giả nào đi ngủ.
Toàn tông môn như con thú bị thương, gầm rống trong bóng tối.
Các vị trưởng lão, vốn điềm tĩnh như trúc già, nay lại hoảng hốt chưa từng thấy. Họ tranh nhau mở kho ngân khố, lật tung từng chiếc rương, từng hộp trận, kiểm đếm từng món pháp khí, từng thỏi linh thạch. Những tiếng “mang ra đây!”, “mở cái này!”, “khóa trận chưa?”, “đi gọi trưởng lão khác!”… vang dội khắp hành lang như tiếng trống thúc dục sinh tử.
Đệ tử truyền tin cưỡi pháp phù lao ra khỏi sơn môn thành từng vệt sáng mảnh như đám hỏa trùng bị gió cuốn, tỏa đi khắp trời đêm, ngoài sân, Lang Lang và năm vị sư huynh sư đệ đứng ngồi không yên, tay nắm chặt lại tay áo, gió thổi làm vạt áo lay động từng nhịp, không ai nói gì, mồ hôi lạnh rịn ra từ lòng bàn tay, gương mặt ai nấy đều tái nhợt, chỉ có ánh mắt là đen sẫm, nặng trĩu mối hoài nghi.
Họ không biết chuyện gì sắp đến, không biết đại nạn nào đang chờ, chẳng biết tông môn mình liệu có qua khỏi họa kiếp này không.
Một tiếng trống trận long động từ trung tâm tông môn vang lên, như phát ra từ lòng đất. Tiếng thứ hai như đánh vào xương sống mọi người, khiến ngực ai nấy run lên một nhịp. Tiếng thứ ba khiến cả bầu trời trên Kim Sa phái dường như co rút lại, nặng nề chìm xuống.
Ngay sau đó, là tiếng pháp truyền âm của Sa Vân Chân Nhân, giọng của sư tôn vốn hiền hòa, nay trầm khàn, vang dội khắp mười tám đỉnh núi thuộc tông môn:
“Các đệ tử của Kim Sa phái, nghe lệnh!”
Tất cả đèn pháp phù của tông môn đồng loạt sáng lên như sao nổ, cả ngàn đệ tử từ trong phòng, từ ngoài sân, từ trên nóc điện, đều quay đầu nhìn về phía trung tâm quảng trường đại điện.
“Nay tông phái gặp đại nạn, ta đại diện thần chủ Kim sa phái gửi lời cầu cứu tới tất cả các đồng môn đệ tử đang trú ngụ muôn phương, ai có gì góp nấy, tùy tâm cúng thí tông môn, nếu không lập tức hành sự, Kim Sa phái sẽ chẳng còn được tại thế ở địa nguyên, tuyệt diệt vĩnh viễn, sử sách lãng quên..”
Truyền âm vừa dứt, khắp tông phái loạn lên như tiếng quân loạn, một khoảnh khắc rợn người, khiến gió thổi, lệ rơi trên mặt hành giả.
Không cần thêm lệnh nào nữa, cả Kim Sa phái bắt đầu hành động, hàng trăm đệ tử nội viện tỏa ra các kho chứa, lục tìm linh thảo, pháp phù, binh phù, dịch dược, bất kể thứ gì dùng được đều gom lại.
Các đệ tử ngoại viện thì chạy về các điền thảo dược mênh mông dưới chân núi, thu hoạch sạch trong một đêm, không ai hỏi thu thế nào, cắt từ đâu, có phạm quy không, tất cả đều hiểu, nếu không thu hôm nay, mai này chẳng còn đất để mà trồng nữa.
Những đội có pháp lệnh rõ ràng thì chia nhau mà đi:
Đội chuyên săn giết yêu thú thì xông vào u lâm, giết từ yêu trùng đến mãnh thú, lấy đan dịch, móc mắt, rút gân, tách kim cốt, xé lấy da quý, đội thảo dược thì càn quét từ rừng núi đến khe đá, gom từng cọng linh thảo, bó từng loại, đặt lên pháp bàn kiểm định liên tục suốt đêm.
Đội luyện dược thì chuẩn bị lò, nấu cô linh dịch, quạt lửa đến bỏng cả tay nhưng không ai ngừng, các đội truyền tin tiếp tục bay đi, càng lúc càng nhiều, như thể cả bầu trời đêm đang bị xé rách bởi những vệt sáng mỏng của họ.
Điện chủ các viện cũng ra tay, các vị trưởng lão chia nhau khắp các đỉnh núi, dựng lên từng trận pháp lâm thời, chồng trận lên trận như đắp một bức tường gấp rút.
Kim Sa phái chưa từng đoàn kết mạnh mẽ nào như đêm ấy, chính vì thế, không khí càng nặng nề hơn hết…