Lão bà lại chỉ tay ra hồ, nói:
“Nước đã cạn, mời thiếu giả lên thuyền! Ta sẽ đưa qua!”
Nam tử khẽ gật leo trở lại thuyền, lão bà nắm mái chèo, đẩy nhẹ, chiếc xuồng trôi đi giữa nền hồ trơ đáy, hai bên vô số cá quái quằn quại, vảy rơi lả tả như mảnh bạc vụn. Có con hình xà đầu nhân, có con mang cánh mà chẳng thể bay, có loài mắt đỏ máu mà vẫn cố há miệng thở...
Lang Lang cúi xuống nhìn, hơi lạnh từ đáy hồ phả lên, thấm tận cốt tủy, trong mắt nam tử, hồ cạn chẳng khác gì một địa ngục đọa sinh, nam tử hỏi, giọng trầm đục:
“Bí cảnh của Mục Thánh… vì cớ gì lại có những chủng dị giới thế này?”
Lão bà ngồi ở đầu thuyền, vẫn lặng lẽ cắm mái chèo xuống lớp bùn dày, mái chèo nghiến vào đáy hồ nghe rin rít như tiếng rắn lột da, lão bà cười khẽ, nụ cười khản đặc trong cổ họng:
“Ta cũng như thiếu giả mà thôi, khi ta đến nơi này, những thứ này đã có trước cả ta.”
Lời lão bà rơi xuống nhẹ nhàng, nam tử nhìn sang, thấy gương mặt già nua kia phủ đầy mây mờ, khó phân rõ là thật hay ảo, nam tử chẳng hỏi thêm, chỉ lặng im, rồi nhắm mắt dưỡng thần...Được nửa canh giờ, tiếng chèo chậm lại, rồi dừng hẳn, thuyền đã chạm tới bờ bên kia của hồ cạn, lão bà khom lưng, gõ nhẹ vào mạn thuyền, giọng vang giữa sương mù:
“Thiếu niên trẻ, sông cạn đã vượt, trước mặt ngươi là Thực Đô, từng được Mục Thánh sáng tạo từ niệm đạo sơ khai, hãy vào đó mà tìm cơ duyên mà thiếu giả cầu.”
Nam tử mở mắt, nhìn về phía trước, một tường thành sừng sững dựng cao chót vót, nhưng bức tường ấy… không phải đá, mà là thứ gì khác, nam tử bước xuống thuyền, giọng khẽ:
“Thực Đô?”
Lão bà gật đầu, nụ cười thoáng lạnh:
“Muốn vượt ải Thực Đô, thiếu giả phải ăn hết bức tường ấy.”
Lang Lang ngạc nhiên:
“Ăn… bức tường?”
“Phải,”lão bà đáp“ bức tường nơi đây làm bằng bột tiên, thứ vật liệu mà Mục Thánh tạo nên, giống như bột đậu phàm nhân như tinh khiết hơn, bột này được luyện từ tinh hoa trời đất, ăn một miếng no ba ngày! Bột này không sinh chất thải, mà được thân thể hấp thụ toàn phần, nếu thiếu giả muốn ăn cho tới khi khoét qua bức tường, e rằng cần khoảng hai trăm năm, còn nếu thiếu giả chỉ đào mà chẳng ăn, thì các tụ linh tiên bột ngươi phá ra sẽ tự bay về mà lấp lại, vĩnh viễn chẳng mở nổi lối.”
Lang Lang lặng thinh, hai trăm năm, trong đầu nam tửi thoáng qua ý nghĩ, một bức tường mà cần hai thế kỷ sinh mệnh để vượt qua, há chẳng quá đỗi lố bịch? nhưng ánh mắt lão bà không giống là vẻ đùa cợt.
Nam tử khẽ nhắm mắt, thở dài:
“Như vậy… quá lâu.”
Rồi mở mắt, nam tử nhìn thẳng lão bà, giọng dứt khoát:
“Lão mẫu, còn cách nào khác không?”
Lão bà hơi nghiêng đầu, bàn tay gầy khẽ đưa ra sau đấm lưng, mắt nheo lại, giọng nhẹ như than:
“Cách thì có, nhưng thiếu niên các ngươi nay vội vàng quá, không biết kiên nhẫn, sao mong thành đạo?”
Lang Lang đáp, môi mím chặt:
“Lão mẫu cứ mặc bọn ta, sau này, ta sẽ học cách nhẫn, giờ xin giúp ta qua ải trước mắt.”
Lão bà ngước lên nhìn trời, ánh nhìn thăm thẳm, một lát sau, bà gật đầu.
“Nếu thiếu giả muốn, ta không ngăn, nhưng phí độ không rẻ.”
Lang Lang cau mày: “Lần này là bao nhiêu?”
“Một ngàn năm tuổi thọ.” tiếng bà nhẹ, song như tiếng đá ném xuống vực sâu.
Lang Lang giật mình:
“Một ngàn năm? Lão… ăn cướp à?”
Lão bà không giận, chỉ mỉm cười hiền hòa, giọng khàn:
“Ta không cưỡng ép, vạn sự do thiếu giả chọn…không muốn thì cứ ở lại đây, ăn từng hạt bột mà qua, hai trăm năm cũng là một kiếp tu.”
Nói rồi, Lão bà xoay thuyền, mái chèo khua nhẹ, như sắp quay đi.
Lang Lang hô khẽ, có chút hấp tấp:
“Khoan! Được rồi… ta đồng ý.”
Lão bà dừng tay, cười, một nụ cười mỏng như sợi khói:
“Thiếu giả can đảm hơn ta tưởng.”
Rồi bàn tay lão bà chậm rãi duỗi ra, từ xa, cánh tay ấy kéo dài, tựa như dải lụa đen vươn ra tới tận nơi Lang Lang đứng, đầu ngón tay chạm lên trán nam tử, một luồng hàn khí lập tức lan tỏa, len vào tận tâm ý.
Lang Lang cảm thấy tâm hồn mình như bị kéo căng ra, thời gian đông đặc, nghe thấy cả tiếng mạch máu trôi trong lồng ngực, một luồng khói bạc từ mi tâm nam tử trồi ra, chậm rãi tụ lại thành vầng sáng tròn.
Lão bà thu luồng sáng ấy trong lòng bàn tay, đôi mắt chớp sáng như gương cổ:
“Thiên thọ vạn niên! Giải giới nhất sinh, vạn mệnh phân hình.”
Lão bà khẽ niệm, rồi thổi nhẹ, luồng sáng vỡ vụn, hóa thành ngàn tia sinh khí nhỏ, bay tản ra, dính khắp bức tường Thực Đô, mỗi tia sáng chạm vào tường, làn hơi lập tức sôi sục, bà lão lập ấn, miệng lẩm nhẩm chân ngôn cổ xưa:
“Thiên oai khởi – Thao thiết giáng phàm – Thực đô khai giới!”
Ngay khi lời chú rơi xuống, bầu trời vốn u tịch bỗng cuộn mây đen, sấm sét đì đùng, từng luồng điện tím xé toạc tầng không, gió cuốn bụi thành lốc. Từ nơi tia sét đầu tiên rạch xuống, vang tiếng gầm rền như vạn thú đồng thanh, nam tử ngẩng nhìn, mắt trợn lớn.
Giữa tầng không, trăm ngàn khổng linh thú từ sấm mà hóa, đầu rồng thân thú, nanh ngà lấp lánh, vảy ánh bạc kim, chúng gầm vang, xô nhau lao thẳng vào bức tường Thực Đô, cắn xé, gào thét như hoang dại...
Nam tử sững người, song không cảm thấy gió hay sấm chạm đến thân, lão bà đã vung tay tạo một màn sương mỏng bao quanh hai người, tránh mọi linh thú nhìn thấy, cứ thế chúng điên cuồng cắn nuốt tường thành ngấu nghiến.
Lão bà nhìn cảnh đó, ánh mắt sâu u, vừa cười vừa nói:
“Loài này gọi là Tào Ngao hay còn danh khác là Thao Thiết, một trong cửu tử long sinh, loài sinh thao thao thiết gọi là long ngâm, long ngâm thuộc tứ linh ma thú, sánh ngang với tứ linh thánh thú! Con cháu nó gồm: Thao Thiết, Nha Tề, Triều Phong, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Toan Nghê, Bá Hạ, Thao Li, Công Phúc. mỗi chủng mang khí phách riêng, đều là dị chủng thời hỗn độn, nếu kể hết, cả ngày cũng chẳng kể xong.”
Lang Lang lắng nghe, lôi điện chiếu lên mặt, nam tử rõ từng đường gân, tiếng gầm của linh thú hòa cùng tiếng sấm, như thiên địa đang tái tạo.
Lão bà nói tiếp, giọng đã nhuốm hơi thở thần thông:
“Ta đã đem ngàn năm thọ mệnh của thiếu giả, chia thành hàng trăm sinh khí, dán lên tường thành làm mồi dẫn dụ, khiến đám Thao Thiết kia tranh nhau cắn nuốt, cướp sinh khí, tăng thọ mệnh, bởi chúng vốn là loài ăn không biết no, khắc mệnh của Thực Đô này, chúng ăn càng nhiều, tường thành sẽ càng suy, đến khi tường rách, con đường vào sẽ mở.”
Nói đoạn, lão bà khép mắt, nhịp tay kết ấn, linh pháp từ mười ngón tay đan xen như mạng nhện sáng, quấn lấy Lang Lang và bản thân lão mẫu, khiến cả hai mờ dần đi giữa sương, nam tử nhìn quanh, mọi thứ như chậm lại, tiếng sấm rền vẫn vọng xa, âm vang ấy như khổng thú đi qua trên thiên cực.
Bức khổng thành trước mặt đang dần nứt, những vệt sáng chảy ra như nham tương tiên tinh, linh thú cắn nuốt điên loạn, rồi từng con một tan biến, hóa thành bụi sáng rơi về hư vô.
Một kẽ hở to bằng cổng thành sụp xuống, từ trong khe, luồng sáng ngũ sắc tràn ra, tỏa hương vị thanh lương, ngọt lịm, nam tử nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả vừa sợ vừa muốn bước tới.
Lúc ấy, lão bà khẽ đưa tay, ống tay áo rũ xuống, từ trong mơ hồ vang lên tiếng nhỏ, phép vô hình bị thu lại, thân ảnh hai người dần hiển hiện. Lão bà mở mắt, giọng nhẹ:
“Đạo lộ đã mở, đi đi, thiếu giả, cơ duyên phía sau kia, chẳng ai đoán được là phúc hay họa.”
Lang Lang khẽ gật, cúi đầu cảm tạ, lão bà chỉ cười, bàn tay phất nhẹ.
“Thọ mệnh vốn như hư huyễn, thiếu giả sống được một ngày nữa, cũng là ơn trời, đi đi.”
lang lang cất bước, bộ hành đi tới, chỗ tường thành sụp đổ, tường ấy giờ đã loang lổ vết cắn của Thao Thiết, hơi linh khí nhàn nhạt như khói ăn mòn...
Bên trong tường, hương khí bỗng đổi khác, nam tử cảm được mùi thảo dược, mùi sữa tiên, tất cả hòa vào nhau lạ lùng khiến hắn say mê, Lang Lang tò mò, cúi xuống, bẻ một mảnh nhỏ nơi vách tường, mảnh ấy mềm như đậu ngọt, trong suốt, hơi ấm nhẹ, hắn đưa lên miệng, nhấm thử...
Mùi vị tan ra chậm rãi, đầu lưỡi ngọt thanh như bột sen, xuống họng lại hóa cay nhẹ như tiên tửu, mà sau cùng, khi nuốt có cảm giác no ấm đang chảy khắp huyết mạch. Nam tử khẽ cười, bẻ thêm miếng khác, nhưng lần này mùi vị lại khác, hơi chua, có vị của thảo linh, như ăn trái Phù Du, mỗi nơi, mỗi vị, Thực Đô quả nhiên là cảnh giới dị bảo, ngay cả tường cũng có tính linh biến...
Đi được mấy chục bước, nam tử bắt đầu nhận ra mình đang bước giữa một con đường lát gạch lam quang, hai bên là hàng cột ngọc bích cao vút, mỗi cột khắc đầy phù văn từng nét xoắn lấy nhau, khi nam tử đi qua, phù văn ấy khẽ dị động như đang thở.
Tận cuối con đường, một đại điện sừng sững, mái vòm cong vút, treo đèn lưu ly chín tầng, đèn như những giọt cam lộ nhỏ xuống, phản chiếu cả không gian xung quanh thành ảo cảnh mông lung.
Lang Lang chậm rãi bước vào, trong điện, là vô số bảo khí chẳng thể tính đếm.
Từng hàng từng hàng, xếp ngay ngắn như quân binh: binh khí hình rồng cuộn quanh chuôi, phù văn tản mạn như mây, giáp bào, nạp giới, niệm châu, thần kính, hồ lô, lệnh ngọc…Tất thảy đều lấp lánh khí linh chờ người hữu duyên mà tỉnh giấc.
Nam tử đi từng bước, cảm nhận được từ mỗi món vật khí một luồng ý riêng biệt,có thứ lạnh như băng sơn, có thứ nóng như hỏa diệm, nam tử đưa tay chạm thử một cổ kiếm, vừa chạm, phù ấn trên thân kiếm lóe đỏ, luồng xung lực bạo phát hất hắn văng lùi mấy trượng.
Lang Lang lảo đảo, trong miệng còn vương vị máu, hắn khẽ nhíu mày:
“Pháp ấn trấn bảo… sao mạnh đến thế?”
Ngẩng đầu nhìn lại, nam tử thấy ở trung tâm đại điện có một phiến đá cổ, trên đó khắc những hàng chữ đã phai, nam tử tiến lại, thổi nhẹ, đọc ra từng dòng. Chữ cổ ngoằn ngoèo, nam tử phải hồi tưởng ngữ âm của thời cổ thần mới dần giải được nghĩa:
“Hữu linh giả, hữu mệnh tắc khai, dục đoạt bảo, tất dĩ thọ mệnh tương tế! Muốn lấy linh bảo, phải để lại thọ mệnh.”
Lang Lang ngẩn người...:
“Cái gì trong nơi này… đều đòi đổi bằng thọ mệnh sao?” nam tử bật cười khổ, lòng pha chút tức tối.
Bên ngoài, giọng lão bà vọng vào, nhẹ như khói bay mà vẫn rõ ràng từng chữ:
“Thọ mệnh trao linh bảo, chẳng bên nào thiệt thòi! Bí cảnh này do sinh khí vận hành, nếu chẳng có sinh khí, há có sinh linh nào tồn tại nơi đây, như ta ư?”
Âm thanh già nua ấy dội lại trong điện, ngân lên âm sắc lạnh ngắt, lão bà từng bước chậm rãi đi bước lên từng bậc thềm ngoài sảnh, lão bà lại cất ngữ.
“Ở nơi trụ điện giữa ấy! Có dạy pháp tự kiểm thọ mệnh và cách lấy thọ mệnh trao cho vật! Thiếu giả tự học, biết đâu mai sau còn dùng.!”
Lão bà nói xong, khom lưng quay mặt, chống gậy từ từ ngồi xuống bậc thềm ngoài sảnh điện. Lang Lang nhìn lên trụ điện giữa sảnh, quả nhiên khối ngọc trụ hình tròn, cao hơn thân người, trong suốt bên trong có khí xoáy, trên thân trụ khắc dày đặc văn phù, khi nhìn lâu, lại thấy như hàng ngàn con chữ đang bơi lội.
Na, tử hít một hơi sâu, đặt tay lên, từ lòng bàn tay truyền sang hơi lạnh, trong tâm niệm vang lên tiếng chú ngữ mơ hồ, chẳng phải âm ngữ, mà là ý ngữ, từng dòng từng dòng như chảy vào tâm thức, nam tử nhắm mắt, vận linh thức, cảm ngộ pháp kỹ kiểm vận, từng mạch huyết hóa thành sợi khí, dần hiện rõ thân thể như khi thiền quán thân, tạo đồ hình tinh giới mệnh xoay tròn trong tâm niệm.
Được canh giờ trôi qua, nam tử đã có thể kiểm rõ mệnh tướng của chính mình, sáng rực như nhật tinh vi diệu.
Nam tử mở mục diện, nở nụ cười:
“Pháp này… diệu thật.”
Lúc ấy nam tử học theo pháp, thử rút ra một phần nhỏ sinh khí từ trong thân thể, tay đưa lên tâm mi, vận pháp hút ra, sinh khí quang mờ như gió, bay ra đầu ngón tay, tụ lại thành một viên châu nhỏ, trắng nhạt, bên trong như có nhịp tim đập.
Lang Lang giơ viên châu sinh khí lên, thử áp vào một phù văn, Tách! phù văn sáng lên, xiềng xích tan, món linh bảo trên kệ rơi xuống nhẹ nhàng. Nam tử vui mừng, thử thêm vài lần nữa, mỗi lần đổi là một món bảo khí mới, càng làm, hắn càng say mê.
Cả đại điện dần sáng rực bởi hàng trăm luồng linh quang được kích hoạt, phù ấn tan ra, bảo vật tung mình khỏi xiềng xích, bay lượn quanh không trung như đàn cá linh...
Lang Lang ngẩng đầu nhìn, cười khẽ:
“Như chư thiên đi chợ vậy!”
Từng món, từng món, nam tử lựa chọn cân nhắc, cảm nhận, khi tới hàng cuối, nam tử dừng lại trước hai tờ phù văn cổ, mực đã ngả màu đồng xỉn, nhưng linh khí trong đó lại cuộn xoáy như lốc, bên cạnh có khắc chữ nhỏ:
Dụng giả khả đăng thần chi cảnh, tri giả khả ngộ thiên chi ý, Lang Lang đọc, khẽ rùng mình:
“Thi triển, tức trở thành thần… nửa canh giờ! vượt tới Chi Thần cảnh…”
Nam tử ngẫm nghĩ, rồi đọc hàng chữ nhỏ bên dưới:
“Quy: ngũ thiên thọ mệnh....! Ngũ… thiên?” nam tử trố mắt, nửa cười nửa mếu: “Phàm phu cả đời sống trăm năm cũng chẳng đủ mà lấy nổi một nửa tờ này.”
Nhưng ánh mắt nam tử vẫn dừng thật lâu nơi tấm phù, thứ ấy không chỉ là pháp bảo mà là lối mở ra thần cảnh, là con đường để hắn ngộ tri.
Sau một hồi trầm mặc, Lang Lang khẽ siết nắm tay.
“Được thôi… đổi!”
Nam tử đưa tay lên tâm mi, trích ra thọ mệnh, luồng sáng trắng dài như sợi chỉ tuôn ra, vờn quanh hai tờ phù văn, thọ khí mệnh nuốt lấy phù văn, rồi phá vỡ ấn ký đạo phù. Lang Lang khẽ run, cảm giác như tuổi thọ tan chảy, như thời gian trong máu đang bị hút đi từng nhịp, khi xong, nam tử ngồi phịch xuống, mồ hôi vã ra, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng trong tay nam tử, hai tờ phù nhẹ rung, sáng rực như đôi mắt thần, nam tử ngẩng lên, nụ cười thoáng mệt nhưng mang ánh vui lặng.
Rồi nam tử đi tiếp, lượn quanh các hàng bảo vật, đổi thêm linh giáp, thần đan, nạp giới, phù chú, giày mây, quyền thủ…Mỗi lần trao đổi, phù văn lại mở ra, vật khí tự bay nhập vào nạp giới của nam tử.
Cả người Lang Lang dần được phủ bởi hào quang nhiều sắc: bên trái ánh kim, bên phải quang lam; ngực đeo thánh ngọc, vai khoác giáp tinh; tay đeo quyền thủ tạc bằng long thiết, hông đeo hồ lô phỉ thúy chứa linh đan.
Nam tử soi bóng mình trên mặt gương phù, bật cười khẽ:
“Tựa thánh tử một phương vậy.”
Lão bà ngoài điện nhìn vào, ánh mắt như nước cũ soi nguyệt, khẽ thở dài:
“Tuổi trẻ… há tránh khỏi lòng ham cầu.
Thời khắc ấy, trong đại điện, Lang Lang liền ngồi xếp bằng giữa tầng điện, hơi thở dồn dập, mà quán lại thân, kiểm thọ mệnh. Nam tử nhắm mắt, đặt hai tay lên đùi, cảm được dòng linh lực yếu đi, từng tia linh khí từ đan điền tan dần, như sợi khói bị gió hút.
Lang Lang đờ người, mở mục diện, tâm can nam tử thắt lại.
“Ba trăm năm… chỉ còn ba trăm năm thôi sao?”
Môi nam tử run lên, rồi bật thành tiếng gằn:
“Khốn kiếp! Cái quái quỷ gì thế này! nếu ta còn dại mà quy đổi thêm một món nữa, là thân xác đã tan nơi đây rồi!”...