Lang Lang khẽ thở, mắt nhìn xa nơi biển cỏ mịt mùng:
“Tiểu bối đến... chỉ để tìm cơ duyên! Chẳng nghe về nơi này bao giờ, cũng chưa từng cầu ước phải tới đây! Chỉ mong thấy được thứ gì, là lấy được thứ đó.”
Lão bà lặng, ngón tay gầy khẽ gõ lên mặt đất, âm thanh trầm như giọt nước rơi vào giếng cạn, một lúc lâu, bà nói:
“Nếu muốn tìm cơ duyên, thiếu giả phải trả giá, thập niên thọ mệnh, đổi lấy chuyến phiến chu qua biển cỏ.”
Lang Lang giật mình:
“Thọ mệnh?” nam tử ngỡ ngàng, như nghe điều gì phi lý giữa cõi thực, nam tử nhìn quanh, chỉ thấy thảo nguyên ngút ngàn, không sông, không hồ…Dùng... thuyền ư?” nam tử hỏi.
Bà lão khẽ gật, mắt lấp ánh đục xám:
“Thiếu giả chưa biết đâu, biển này không là nước, mà là thảo! Cỏ ấy cứng như ám kiếm, sắc hơn trảm đao, biết ăn, biết nuốt sinh linh, chạm vào liền bị xâm cốt đứt mạch, ứa máu mà chết, chỉ có thuyền phiến chu, mới đi qua được.”
Lang Lang im lặng, mục diện chuyển từ hoài nghi sang trầm ngẫm, lão bà khẽ cười rồi nói:
“Yên tâm, ta biết cách lấy thọ mệnh của người, mười năm, chẳng đáng là bao, thiếu niên trẻ như thiếu giả, thọ nguyên còn dài đằng đẵng!”
Lang Lang do dự hồi lâu, rồi gật đầu.
“Được, nếu đó là điều kiện.”
Lão bà đưa bàn tay khô như vỏ cây, đặt lên mục diện nam tử, một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, nam tử rùng mình, lão bà kéo tay về, đầu ngón tay vờn theo làn khói trắng mỏng, như hơi thở của linh mệnh, khói ấy nhập vào miệng lão bà mất tăm, rồi tiếng cười rộ lên, khàn đục, như tiếng gió qua khe mộ...
Nam tử lùi ba bước, tâm mi ứa ra mồ hôi:
“Lão mẫu... vừa lấy tuổi thọ của ta?”
“Phải, đúng thập niên thọ mệnh, không hơn không kém...! Thiếu giả chớ lo! Ta đã xem qua, thọ mệnh của thiếu giả dài tận tám vạn bốn nghìn năm, mười năm, như bụi bám tay áo mà thôi.”
Lời nói ấy khiến nam tử vừa nhẹ, vừa nghi hoặc:
“Tám vạn bốn ngàn năm, chẳng phải thọ mệnh bậc thần ư?”
Nam tử khẽ cúi đầu, nhìn vào tay mình, cảm giác như có thứ gì đó vừa bị rút mất, nhẹ mà rỗng.
Lão bà đứng dậy, bước ra sau nhà tranh, nơi có thuyền phiến chu gỗ cũ, thân thuyền nứt nẻ, rêu phủ, nhưng đặt xuống đất lại vang tiếng kẽo kẹt như sóng nước.
Lang Lang nhìn, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Biển đâu mà chèo?”
Lão bà cười:
“Ngồi lên đi! Ta đưa qua biển cỏ.”
Nam tử cau mày, song vẫn bước lên, thuyền rung nhẹ, rồi trôi đi thật trên thảm cỏ, cỏ rẽ ra, tạo thành dòng, sóng lay, gió cuốn, mọi thứ đều không giống những gì nam tử từng nghĩ ra...
Nam tử nhìn xuống, tò mò, khẽ đưa ngón tay chạm vào một lá cỏ, chỉ nghe xoẹt, da đã rách, máu cũng chảy ra, nhưng cỏ không hề dính máu, chỉ khẽ rung như cười mỉm, nam tử rụt tay, hít mạnh...
Lão bà vẫn chèo, quay lưng về phía nam tử mà như biết hết.
“Đã bảo, chớ chạm vào! Cỏ này biết vị người, máu rơi xuống, nó nhớ, từ đó dù đi đâu nó cũng tìm tới.”
Tiếng cười của lão bà lại khẽ dâng, nhưng lại cười khằng khặc như quỷ, vang vọng giữa gió.
“Sao giọng cười của lão bà này lại thay đổi.?”
Lang lang tuy lo lắng, nhưng lại không cất ngữ, nam tử muốn quan sát xem lão bà sắp dở trò gì.
Thuyền phiến chu đi giữa biển cỏ, hai bên là rừng rậm đan xen, sương bay như tơ ngọc, nam tử ngẩng nhìn trời, chẳng thấy nhật quang, chỉ có một vầng lân quang mờ ảo chiếu từ xa, như thiên nhãn đang dõi xuống...
Đi mãi, thuyền dừng nhẹ, nam tử đứng dậy, định bước xuống, song lão bà ngăn:
“Dừng lại, đám cỏ ngắn kia vẫn đâm chết được người! Độc trong nó mạnh gấp nhiều lần cỏ dài.”
Nam tử thụt chân, nhíu mày:
“Sao lão mẫu không nói sớm?”
Ngay khi nói xong, nam tử trông thấy một con chuột nhỏ chạy phía dưới, cỏ chẳng động, chuột chẳng chết, nam tử ngạc nhiên, chỉ tay:
“Lão mẫu, nhìn xem, tiểu thử kia chạy dưới địa thảo được mà?”
Lão bà không đáp, chỉ cúi người, chèo thuyền đuổi theo con chuột, mái chèo quét đất, mà thuyền vẫn trôi, không vướng, nam tử ngồi lặng, thấy cảnh ấy lòng như giữa mộng, không biết hư hay thực, một lão bà cao tuổi, dáng gầy gò, lưng cong như liễu, vậy mà chèo thuyền như trai tráng đôi mươi...
Thuyền phiến chu trượt trên cỏ, như bóng linh lướt gió, bà lão đuổi kịp, giơ mái chèo, "bộp!" con chuột chết tức thì, máu loang đầu cỏ.
Lão bà nhặt nó lên, ném lên thuyền, nam tử né tránh, hơi ghê, lão bà nhìn nam tử, giọng khàn mà rõ:
“Muốn biết vì sao dã thử không chết ư? Đưa tam thập thọ mệnh, ta sẽ cho thiếu giả biết.”
Nam tử do dự, rồi gật đầu, lão bà lại úp tay lên mặt nam tử, sinh khí thoát ra, lão bà nắm lấy, đẩy vào miệng chuột chết, chỉ thoáng, con vật động đậy sống lại...
Mắt nó đỏ ngầu, thân thể run rẩy, lão bà cầm lấy thanh thiết giản đặt trên thuyền, đưa lại gần! chuột há miệng, cắn sắt rắc rắc, như nhai đậu phộng, từng mảnh sắt vụn vỡ, tan ra khói xanh.
Nam tử ngồi sững, mồ hôi ứa ròng, nam tử nhìn lão bà, không biết là người hay yêu quái, hay là thứ gì khác, "Tại sao lại có thứ tà môn như vậy?" nam tử suy tâm thầm nghĩ.
Gió nổi, biển cỏ dậy sóng, từng lưỡi diệp va vào nhau vang như kiếm ca, lão bà ngẩng đầu, nụ cười trên môi bà kéo dài như vết nứt của thời gian...Thuyền lại trôi, chậm mà đều, đưa hắn vào sâu trong bóng cỏ, nơi ánh sáng chẳng thể chạm tới.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng lão bà khẽ buông mái, thuyền dừng, phía trước hiện ra một hồ nước mênh mông, trong mà chẳng sáng, yên mà chẳng tịnh, nước ấy như mặt gương soi ngược, bóng người vừa lướt qua đã hóa thành bóng khác.
Nam tử nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi:
“Đã đến đâu vậy? Tại hạ có thể xuống được chăng?”
Lão bà mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt như trùng điệp sóng hồ:
“Biển cạn tới đây, đã an toàn rồi, thiếu giả có thể xuống!"
Nam tử gật đầu, đứng dậy, y phục nhẹ lay trong gió, nam tử bước khỏi thuyền, chân chạm nền đất lạnh, rồi ngẩng lên nhìn hồ rộng.
“Làm sao để đi qua hồ này?” nam tử khẽ nói. “Ở đây, thần thông của ta đều không khởi được, nếu ta đi vòng qua rừng, liệu có thể vượt sang được bờ bên kia không?”
Lão bà khom lưng, mái tóc bạc phủ nửa mặt, cười chậm rãi:
“Nếu thiếu giả xuống nước, thủy khí sẽ quấn lấy thân, dìm thiếu giả xuống tận đáy mà chẳng thể bơi! Nếu thiếu giả đi vào rừng, rễ cây sẽ túm chân, gai nhọn sẽ đâm thân, máu chảy mà tử.”
Giọng nói lão bà như khói, vang lên không rõ xa gần, chỉ khiến da thịt người nghe tê dại.
Nam tử hơi cau mày, mắt lóe lên tia cảnh giác:
“Vậy còn cách nào khác để qua sông không?”
Lão bà lại che miệng cười khúc khích, âm thanh mảnh như tiếng xương va vào nhau, trong thoáng chốc, nét cười kia chẳng còn là hiền từ, mà hóa ra ma quái, nam tử nhìn mà thấy sợ, khí huyết trong người tự động run lên.
Lão bà bỗng quay lại, mục diện đã khác, nhuốm một tầng u hỏa lạ lùng:
“Thiếu giả đừng sợ! Ta vốn phàm phu ngu dốt, chẳng biết tu đạo! Vì thế lạc vào tà mạch, tẩu hỏa nhập ma! Đôi khi bị tam hồn thất vía chiếm lấy thân, mới ra cớ sự này.”
Lão bà bỗng thở dài rồi nói tiếp:
“Cũng nhờ tiên nhân giúp áp chế một phần, nên chúng chẳng điều khiển được hoàn toàn! chỉ khi xúc cảm ta dao động, chúng mới hiện ra, khiến ta… hơi giống quỷ một chút.”
Vừa nói, lão bà vừa cười khúc khích, vai rung nhẹ, tóc lay động, ánh trăng in lên má nhăn nheo một vệt sáng như cắt. Lang Lang bất giác siết chặt tay áo, chẳng biết lời lão bà là thật hay dối, tâm thần mơ hồ giữa ranh giới thực và mộng.
Lão bà ngừng cười, mắt chậm rãi cụp xuống, nói tiếp:
“Muốn qua sông, thiếu giả phải bỏ ra trăm năm thọ mệnh, khi ấy, ta mới tìm được cách.”
Nam tử biến sắc, chân mày chau lại, giọng khàn mà trầm:
“Tại sao mức giá càng lúc càng cao như vậy?”
Lão bà thở dài, thanh âm như hơi gió qua mồ:
“Ải càng hiểm, giá phải tương đương! thiếu giả có tám vạn bốn ngàn thọ mệnh, mà tiếc chỉ trăm năm, sao mong siêu đạo được? Kẻ cầu đạo, chẳng thể tiếc thân, thiếu giả tiếc tuổi, khác nào tiếc nghiệp?”
Nói xong, lão bà phủi tay, lắc đầu, nụ cười nửa thương hại, nửa mỉa mai, nam tử im lặng hồi lâu, sau đó khẽ đáp:
“Được. Ta đồng ý! Lão mẫu hãy tìm cách đi.”
Lão bà khẽ cúi đầu, đôi mắt khép hờ, như vừa chấp nhận lời thề sinh tử, bàn tay nhăn nheo của lão bà đưa lên, úp vào thần diện nam tử, ngón tay lạnh buốt như băng cốt, một làn khói bạc bay ra, cuộn thành mây, lượn vòng trong không trung, khác với những lần trước, lão bà không nuốt lấy khói ấy, thay vào đó, lão bà bắt ấn, niệm chú, thanh âm lẩm nhẩm như tiếng cổ ngữ đã thất truyền, kéo dài méo mó, thấm vào lòng người như sợi tơ độc...
Từ trong rừng sâu, vang lên tiếng rầm rầm, cây đổ đất rung, bầy chim đen bay tán loạn...Một cự anh nhi trần thể, tuổi chừng vài tháng, trần truồng mà to lớn như núi, bò ra khỏi rừng, thân thể nó đầy phù văn, da thịt không vết xước...
Nam tử kinh hãi, bước lùi, rồi ngã ngửa xuống đất, nam tử cảm thấy toàn thân khí huyết nghịch lưu, linh căn như muốn vỡ tung, đứa bé kia bò đến, đôi mắt đen tuyền, nhìn chằm chằm lão bà rồi cúi đầu, môi nó cong lên, nở một nụ cười hiền lành, như nhìn thấy mẫu thân...
Lão bà đưa tay vuốt mũi đứa bé, giọng trở lại ôn nhu:
“Con ngoan, ăn đi.”
Nói rồi, lão bà đưa làn khói bạc, chính là trăm năm thọ mệnh của Lang Lang, đặt vào miệng đứa bé...
Đứa bé mút lấy, mục diện nơi mắt nó bừng lên, rồi dần dịu lại, nó mỉm cười, hồn nhiên như kẻ vừa no bụng, sau đó, từ tư thế bò, nó chậm rãi ngồi dậy, hai tay xoa bụng, cái đầu to bằng mái đình nghiêng qua nghiêng lại như đang mơ màng...
Lão bà quay sang Lang Lang, bảo:
“Đừng sợ, thiếu giả! Nó là đứa trẻ ta nuôi, tính tình thuần lương, chỉ hơi… lớn thôi.”
Nam tử nuốt khan, gượng cười, rồi đứng dậy phủi bụi trên áo, ánh mắt nam tử dõi theo đứa trẻ, giữa nỗi kinh sợ và hiếu kỳ khó gọi thành tên...Đứa trẻ bò đến bờ hồ, cúi xuống, miệng nó hé mở, như một vực sâu, rồi nó bắt đầu… uống nước, tiếng ừng ực vang vọng, hồ rung chuyển, từng đợt sóng ngầm cuộn trào...
Nửa nén hương qua, nước hồ dần hạ, một khắc sau cả mặt hồ khổng lồ đã cạn sạch, cá quái yêu tôm tất cả phơi bụng, giãy giụa thảm thiết, mùi tanh xộc lên trời, gió lạnh hệt như mùi tử khí...
Anh nhi ngẩng đầu, thở ra một hơi, như gió thổi qua hư không, khiến cành lá trong rừng rung bần bật, nó xoa bụng, khẽ gật đầu với lão bà, rồi chậm rãi quay mình bò về lại rừng sâu.
Mỗi bước nó đi, đất lún như bị đè sập, những cây cổ thụ ngàn năm bên đường, dưới tay nó chỉ như cành khô, bị gạt qua dễ dàng.
Lang Lang đứng im, dõi theo, cho đến khi thân ảnh khổng lồ ấy tan vào rừng u tối…