Âm thanh ấy vang dội ra tận chân núi, chạm tới những cánh chim còn đậu trên cây ngọc tùng, phi chu của tông phái từ từ rời bệ đá, sáng rực lên như vì sao bay lên tầng trời.
Dưới ánh bình minh, cả đoàn nối thành hàng dài, phi hành theo hướng đông linh về phía nơi Thiên Thư Đại Đô tọa lạc.
Nửa ngày trôi qua, mây tầng chồng chất như từng tấm lụa cuộn, gió nhẹ nhưng mang theo mùi hương lạ, tựa cỏ tiên phơi nắng, phía trước, khoảng trời mở ra mênh mông…Thiên Thư Đại Đô...
Tầng tầng điện các nổi trên biển mây bạch ngọc, hoa quang nhuộm thành sắc vàng, lan ra như phúc khí...
Từ khắp các phương trời, phi chu, linh hạc, tiên liễn nối đuôi nhau đáp xuống, các tông phái khác cũng lần lượt tới, y phục rực rỡ, huy hiệu tông môn phát ra linh quang nhè nhẹ...
Thiên Binh Thiên Tướng giáng phàm, binh giáp sáng bạc, tay cầm trường thương, mắt không nhìn người phàm, từng đội bốn vị, lơ lửng canh giữ dọc hai bên cổng giới, chỉ có sự nghiêm chỉnh, không một hơi thở sai lạc...
Giữa tầng mây, Cổng Thông Thiên hiện ra:
Hai cột đá dài hàng vạn trượng, khắc đầy cổ phù, uốn quanh bởi dòng linh quang xoay như thủy lưu, phía trên khắc thiên ngữ“Thiên Môn Tam Thập Tam Thiên”, từng nét như văn thanh soạn đồ...
Từng tông, từng phái nối nhau xếp hàng dài, tiếng pháp ấn niệm nhẹ vang, âm thanh huyên náo khắp chốn cửa bồng lai.
Thiên binh tuần tra, tay giơ thương phát sáng, kiểm tra từng rương sính phẩm.
“Thái Huyền Tông – đủ sính lễ, mời qua.”
“Ngọc Cảnh Các – đủ sính lễ, mời tiến.”
“Kim Lân Sơn – chờ thẩm định linh phù.”
Giọng nói của thiên binh vang đều, tựa hồ không có cảm xúc, nhưng mỗi âm tiết rơi xuống đều làm không gian rung động, nghe một hồi, Lang Lang bất giác thấy tôn kính.
Đoàn Kim Sa tiến dần tới, từng bước, không nhanh không chậm, ánh sáng từ các tông phái xung quanh phản chiếu, khiến bào lam của Sa Vân và áo trắng của Đinh Ninh nổi bật giữa mây bạc.
Đinh Ninh khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ:
“Thật yên bình. Không giống tưởng tượng của ta chút nào…”
Mộc Nham đáp:
“Có thiên binh hộ pháp, ai dám manh động, trước mặt họ, mọi đạo pháp đều như nước trong chén.”
Lang Lang ở dưới đuôi thuyền, chán ngự kiếm phi hành lại leo lên phi chu để nghỉ thở, mà chẳng có ai trò chuyện cùng.
Sau hơn một canh giờ chờ đợi, ánh quang trên cổng giới biến chuyển, một thiên binh giáp vàng giơ thương lên, giọng vang dội:
“Kim Sa Phái, tới lượt. Tiến lên!”
Cả đoàn đồng loạt bước lên bậc thềm, động tác ngay hàng thẳng lối.
Sa Vân đi đầu, chắp tay hành lễ:
“Kim Sa Phái, theo triệu lệnh, mang sính phẩm tiến cống Đại Lễ.”
Thiên tướng đứng giữa, tay cầm ngọc bài, một luồng sáng xanh từ đầu thương quét qua, soi toàn bộ rương tráp và pháp khí của đoàn Kim Sa...
Hào quang nhẹ chớp, rồi tắt, thiên tướng khẽ gật đầu:
“Lễ vật đủ, khí đạo thuần. Cho phép nhập Thiên Môn.”
Nghe ba chữ “Nhập Thiên Môn”, toàn đoàn đều khẽ cúi đầu, Sa Vân chân nhân thở ra một hơi nhẹ, ánh mắt như trút bỏ gánh nặng.
Ngài quay lại, giọng nhỏ mà vững:
“Đi thôi.”
Cổng mở, một màn sáng tràn ra như nước, nhuộm cả đất trời màu lam nhạt, gió từ trong cổng thổi ra, thơm mùi linh chi và mộc lan, khiến người chưa bước qua đã thấy lòng tĩnh lại.
Sa Vân bước đầu tiên.
Mộc Nham và Đinh Ninh song hành.
Các trưởng lão nâng sính vật theo sau.
Lang Lang đi cuối như bị bỏ rơi, mục diện cũng chẳng để tâm.
Bước qua ranh giới ấy, cảm giác giống như thoát xác, tất cả tiếng động, mùi hương, trọng lực… tan biến, chỉ còn một làn hơi nhẹ nâng thân, cuốn đi.
Khi ánh sáng tắt, trước mặt họ là — Thiên Giới.
Nơi thiên nhân ngự trụ không có phàm phong, không có bụi đất, chỉ có ánh sáng thuần tịnh...Bầu trời nơi đây không xanh mà trong suốt như lưu ly, những dòng mây không trôi mà vờn quanh như có sinh khí, dưới đất trải đầy ngọc thạch sáng mờ, mỗi bước chân giẫm xuống vang lên tiếng ngân tựa khánh đồng.
Xa xa, thiên cung sừng sững như dãy sơn nguyên bằng kim tinh, mái lợp bằng vảy long ngọc, cột chống chạm khắc hình vân điểu. Từ trong cung, tiếng ca nhạc vọng ra, âm khúc thanh thoát, chẳng biết là đàn, là tiêu, hay chỉ là gió lướt qua ngọc trụ mà thành.
Trên thiên cực, Bạch Hạc sải cánh, từng cặp bay qua để lại vệt sáng dài như sao băng. Một con Chu Tước lượn vòng quanh đài vàng, hỏa vũ từ cánh nó rơi xuống rải thành dải lụa đỏ. Xa hơn nữa, Thần Long uốn lượn giữa tầng mây, vảy lấp lánh như chiếu kính.
Đinh Ninh khẽ nói, giọng pha lẫn thán phục:
“Thiên giới… quả thật là cảnh giới không vương bụi.”
Mộc Nham khẽ cười:
“Cũng phải thôi, nơi đây chỉ cho phép người có thiên tâm bước vào.”
Sa Vân Chân Nhân dừng lại, nhìn quanh, giọng ôn hòa nhưng dứt khoát:
“Giữ tâm cung kính, chớ sinh vọng tưởng. Lễ Đại thọ Thiên Ma sắp mở, ta Kim Sa phái phải đứng cho ngay, hành cho chính.”
Trong khoảnh khắc ấy, thế gian, thiên đạo, nhân duyên, tất cả như ngừng lại, chỉ còn tiếng gió và ánh sáng.
Cả đoàn Kim Sa phái theo sau thiên binh hộ pháp, chậm rãi băng qua hành lang nguyệt quang, ánh kim tuyến trên bậc đá phản chiếu lên từng tà áo, không khí nơi thiên thành tịch tĩnh đến mức tiếng bước chân cũng như phủ thêm một tầng linh vận.
Trước mặt họ là “Ngư Hoa Các” dần hiện rõ: mái cong ba tầng, cột ngọc lưu quang, rèm thuỷ lăng nhẹ lay như hơi thở hồ tiên, bên trong, từng phòng đã được an bài, chờ các tông môn lần lượt nghỉ ngơi trước khi đại lễ chính thức khai mở.
Sa Vân Chân Nhân nhẹ phất tay áo, quay sang các trưởng lão và đệ tử:
“Đã đến nơi, chư vị tự điều tức, giữ gìn quy củ, chớ sinh vọng niệm.”
Các trưởng lão phía sau đồng loạt gật đầu, mỗi người ngồi một chỗ thanh tịnh để thiền tâm, điều tức linh khí sau chặng dài mệt mỏi.
Mộc Nham chỉnh lại vạt áo, hướng Sa Vân Chân Nhân chắp tay:
“Sư tôn, đệ tử muốn đi dạo quanh, tham quan cảnh sắc thiên giới, đệ tử nghe nói nơi đây mỗi hơi thở đều khiến tâm trí thanh minh.”
Sa Vân vuốt râu:
“Đi đi…nhưng nhớ giữ lễ tiết Kim Sa môn, thiên giới không phải nơi phàm tâm tùy tiện.”
Trong gian giữa, Lang Lang đang ngồi dựa lưng vào trụ ngọc, hai tay chắp sau đầu, dáng lười biếng nhưng thần thái vẫn ung dung, bộ hắc kim tử quân y của nam tử, dù không phải chiến giáp, vẫn mang khí chất tê liệt ánh nhìn, chỉ cần ánh sáng lướt qua, hoa văn kim cang chìm nổi như hàn tinh.
Đinh Ninh đi ngang qua, chỉ liếc một cái mà khóe môi đã co lại như bị gió lạnh làm đông:
“…Lại cái bộ dạng phàm phu giả cao nhân.”
Nam tử không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Phàm phu nam tử mỹ sắc, vẫn hơn thánh nữ nào đó cả ngày cau mặt như thiên giới mắc nợ cô ta không bằng.”
Đinh Ninh suýt nghẹn, quay mặt đi, để lại cái hừ lạnh sắc lẹm, Mộc Nham xuất hiện đúng lúc, khoanh tay đứng sau Lang Lang, giọng trầm thấp:
“Lang huynh nghỉ xong chưa? Ta định ra ngoài xem thử cảnh thiên thành, nghe nói hôm nay các tông phái đều tụ về, thiên tài mỹ nữ vô số kể…huynh đi với ta một chuyến chứ?”
Lang Lang mở mắt, đứng dậy nói:
“Có chứ, lên tới đây, không đi ngắm bồng lai tiên cảnh thì hơi phí..”
Ở bên cạnh, Đinh Ninh đang đứng tựa cột, mái tóc trắng ngà rũ xuống bờ vai, ánh mắt lãnh đạm liếc qua hai người:
“Hai tên các ngươi mà đi một mình chắc lại làm trò ồn ào. Ta đi theo để khỏi mất mặt tông môn.”
Ba người rời Ngư Hoa Các, bước đi ra thiên lộ trải dài phía trước, con lộ dát phiến thanh ngọc, ẩn hiện họa tiết linh văn.
Mộc Nham khoanh tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đuôi mắt vẫn quét quanh không giấu nổi tò mò:
“Ơ… cái hồ kia… chắc là hồ gì đó nổi danh trong lời đồn… ta quên tên mất.”
Hắn nói nhỏ, như sợ bị ai nghe rồi chê quê mùa.
Lang Lang cúi nhẹ đầu nhìn xuống mặt nước xanh, khẽ bật tiếng trong cổ họng rồi giả vờ thản nhiên:
“Đẹp đấy, không biết gọi là gì, nhưng chắc để… ngắm thôi.”
Đinh Ninh đi phía sau, nghe hai đứa đoán mò tên hồ liền cau mày:
“Lần đầu lên đây, cũng không cần cố tỏ vẻ thông tỏ vạn vật, giữ tâm bình ổn là được.”
Lang Lang liếc nàng một cái, khóe mắt cong nhẹ:
“Ta bình ổn nhất ở đây rồi..đừng có hở ra là muốn làm mẫu thượng thiên..”
Đinh Ninh khựng lại nửa nhịp, nữ tử mím môi không đáp, cãi nữa chỉ chuốc lấy bị nam tử trêu thêm, nữ tử quay mặt đi, nhìn cảnh vật, nhưng đôi tai lại đỏ lên nhè nhẹ.
Thiên lộ dẫn họ đi qua một khu hồ rộng mênh mông như khoảng trời đổ xuống, bên kia hồ, từng nhóm chư thiên đang đánh cờ, khí chất nhàn tản, tiếng cười lan xa, hoa quang rực sáng, thần uy mạnh...
Các tiên nữ bay ngang, bộ hành thanh nhã như minh nguyệt, không son phấn, chẳng kiêu lệ, bước nhẹ như mây, từng đôi từng đôi đi qua, mang theo hương lan nhạt, nhãn đồng họ trong suốt, có quang diễm nhu hòa, thân dáng mảnh mai nhưng không yếu, hơi dài, uyển chuyển,” giống dáng người “hành vân” bước nhẹ. Họ mặc Thanh Sam, Vân Y, Phi Tụ, chất liệu tựa tơ không dệt, gọi “Hư La”...
Đằng xa hơn là các thánh tử – thánh nữ của đủ loại tông phái lớn, mỗi người đều mang khí chất riêng, người lạnh lùng như sương tuyết, người ôn hòa như ánh dương, người tự cao như trúc ngọc...
Ba người Kim Sa phái lần đầu đặt chân lên đây, dù cố giữ dáng thanh nhã, nhưng sự lạ lẫm vẫn hiện mỏng như sợi sương.
Đinh Ninh nhìn từng chư thiên đi qua, mỗi người đều có huyền văn mờ trên trán, như thiên ấn của tạo hóa. Nữ tử đưa tay chạm trán mình, rồi nhìn sang Lang Lang, nàng hỏi thẳng, giọng hơi nghi hoặc:
“Này… sao ngươi biết thiên nhân có huyền văn mà… bắt chước? Còn cho Trấn Vũ vẽ sẵn từ tông môn đi?”
Lang Lang khoanh tay, mặt ung dung như nói chuyện bếp núc:
“Ta vốn dĩ là thiên nhân, chẳng qua… ta chán sống nơi đây nên mới hạ phàm giả làm phàm phu.”
Đinh Ninh tròn mắt, rồi ngay lập tức bĩu môi:
“Xảo ngôn mà không biết ngượng!...Thế ngươi biết gì về thiên giới?.”
Lang Lang nhún vai, bước thong thả cạnh nàng:
“Nếu ngươi thật sự muốn biết… ta sẽ nói…nhưng nói rồi đừng xấu hổ.”
Đinh Ninh hừ nhẹ:
“Nói nhanh lên, hay là ngươi… chẳng biết gì?”
Lang Lang đưa mắt nhìn nữ tử, chậm rãi nói từng chữ, giọng mượt như tơ huyễn:
“Chư thiên… nữ nhi không có ngọc môn, nam tử chẳng có dương trụ! Họ không hưởng lạc thú như phàm phu, mà hưởng thiên lạc! Khi lạc khởi, họ dùng thần niệm song tu đạo lữ mà sinh khai linh tán, hoặc hóa ra tiểu chư thiên mới! Không cần…nam trên nữ dưới như phàm giới chúng ta đêm về đắp chăn, ngủ không chịu ngủ, đồng tử nhìn nhau mà cứ hùng hục hùng hục như đầu trâu mã diện thi nhau cọ đầu lên đá.”
Một câu cuối nam tử cố ý nói nhỏ… nhưng vẫn đủ để lọt vào tai Đinh Ninh. Mộc Nham bên cạnh đập tay bốp một cái:
“Hayyy. Hay lắm! Không ngờ Lang huynh… lại tinh thông thiên giới đến vậy! Sau đại lễ này, ta với huynh xuống tông môn kết nghĩa huynh đệ!”
Đinh Ninh muốn độn thổ, mặt nữ tử đỏ bừng lên, cả mang tai cũng đỏ, nữ tử quay người bỏ đi trước vài bước, không muốn nhìn mặt hai kẻ vô liêm sỉ này.
Một lúc sau, ngọc bội bên hông Đinh Ninh rung lên từng nhịp, nữ tử nghiêm mặt lại ngay, xoay người bước tới hai nam tử kia:
“Sư tôn ra tín hiệu. Đại lễ sắp khai mở, mau về Ngư Hoa Các nghe chỉ thị.”
Lang Lang thu quạt lại, Mộc Nham chỉnh lại vạt áo, cả ba gật đầu rồi đổi hướng quay về…