Còn ngoài địa nguyên duyên khởi, ngoài lãnh thổ Kim Sa phái, không khí lại càng tồi tệ hơn...
Thượng chỉ đã được gửi đến hơn chín mươi tông phái lớn, ngay trong đêm, tin báo về thượng lễ “Đại Thọ Thiên Ma” lan nhanh hơn gió, truyền từ rặng núi này sang bình nguyên khác, từ tu viện hẻo lánh đến thánh điện cổ môn.
Chỉ vừa đêm đầu tiên, bảy tông phái lớn nhỏ đồng loạt xuất binh.
Có tông phái chọn cách êm đềm, đến các môn phái nhỏ, dùng danh nghĩa liên minh để đòi cống phẩm bảo vệ, có tông phái thì không cần giả vờ, phi thân đến nơi, chưa kịp chào hỏi đã dựng trận, phong kín sơn môn, yêu cầu giao nộp tàng kinh, đan dược, linh khoáng, linh căn thảo, thậm chí cả đệ tử có tư chất cao.
Một số môn phái nhỏ không cách nào chống đỡ, họ bị ép ký ước “phụ thuộc”, từ đêm ấy trở đi trở thành chư hầu, phải nộp tài nguyên theo kỳ, phải gửi đệ tử tới phục dịch chiến tuyến… như một loại lao dịch thời loạn.
Nhưng cũng có nơi không chịu khuất phục, trận huyết tẩy trong một đêm, thí dụ như Tuyệt Nguyệt môn, một tiểu phái trồng linh thảo ven sườn núi Ngọa Hồ.
Trong cùng đêm dạ, có ba tông phái khác nhau đến tận đại điện thăm hỏi, có phái muốn lấy linh khoáng, có kẻ muốn nhận đan phương, tàn ác hơn là muốn thu đệ tử của Tuyệt Nguyệt Môn về chướng của họ.
Ba tông phái đi sát phạt không ai chịu nhường ai, lơ lửng giữa đêm, đấu khẩu, đe dọa, rồi từ đấu khẩu chuyển sang vung kiếm triển pháp, Tuyệt Nguyệt Môn bị kẹt giữa, như một miếng thịt nhỏ giữa bầy sói.
Trời vừa chuyển gió, thì đao kiếm đã vung, máu đổ, đầu rơi, muôn nơi than khóc, môn đệ phơi thây, môn phái đại bại, lụi tàn đêm u.
Có nơi đệ tử đang ngủ bị kéo thẳng ra giữa sân để điểm danh, ai không có gì nộp thì bị đuổi khỏi tông môn, còn có tông phái trong đêm đã đổi chủ ba lần.
Máu đổ, khói bốc lên từ một dãy núi xa nào đó, mang theo tiếng khóc của cả một đạo viện vừa bị tịch thu thảo dược.
Trong loạn thế, há chẳng cần lý do, cảnh ấy từ xa vọng đến Kim Sa phái, làm những đệ tử thấy rõ, nếu không cố trong đêm này… ngày mai lại đến lượt họ.
Lang Lang cùng sáu huynh đệ vẫn đứng ở sân ngoài, không ai bảo đi, nhưng cũng không ai dám bỏ vị trí hộ pháp, họ đợi lệnh, đợi xem mình sẽ được phái đi đâu.
Thiên Dật nhìn bầu trời loạn quang, nói khẽ:
“Loạn thế thật rồi.”
Sáu huynh đệ đứng giữa đêm đen không trăng, trong lòng trống rỗng, mọi thứ như mù mịt, chẳng thấy lối nào để đi. Bầu trời của tu hành giới, chỉ trong đêm, đã đổi màu rõ rệt, giờ đây lòng người sụp đổ.
Trấn Vũ thì nhìn chằm chằm về đại điện, chốc chốc lại hỏi:
“Chừng nào… có lệnh nhỉ?” không huynh đệ nào trả lời.
Hạ Tương lúc này từ ngoại viện phi hành tới, vừa đáp xuống nền đất, vẻ mặt nữ tử đanh lại, ánh mắt mảnh dài lạnh như lưỡi đao chưa “tịnh khí”. gót giày khẽ chạm đá, tạo tiếng “cạch” sắc bén, nữ tử chỉnh nhẹ mép áo, nâng cằm như thể cả thế gian đều nợ nàng một lời xin lỗi
Mục diện lướt qua sáu nam tử, dừng đúng một hơi thở trên Lang Lang, Hạ Tương bĩu môi:
“Tiểu muội kính chào các sư huynh, sư đệ… và kẻ hèn hạ đánh nữ tử bay khỏi lôi đài.” câu cuối Hạ Tương cố ý nhấn mạnh, giọng mỉa mai, rồi xoay người cất bước vào đại điện.
Sáu huynh đệ lang lang cũng chỉ biết nhìn nhau gượng cười. Trong đại điện, tiếng Sa Vân Chân Nhân thình lình vang lên:
“Đệ tử Lang Lang, Thiên Dật ,vào điện nhận lệnh sự .”
Cả sáu người giật mình, năm ánh mắt cùng nhìn sang Lang Lang kinh ngạc, ngay cả chính Lang Lang cũng hơi nhướng mày ngạc nhiên.
Trấn Vũ ở đó liền đẩy Lang Lang và Thiên Dật vào đại điện:
“các huynh đi đi, sư tôn gọi…bọn ta ở lại đây hộ pháp tông môn chờ hai huynh quay về..” Cả sáu huynh đệ gật đầu, rồi hai người bước vào đại điện.
Bên trong đã có ba người đứng chờ:
Thánh Tử Mộc Nham, mặc hắc y thêu phù văn bạc, đôi mắt sắc và kiêu, tóc buộc cao, khí độ như lưỡi kiếm ngâm trong tuyết.
Thánh Nữ Đinh Ninh, khoác bạch y lụa trắng ngà, gương mặt lạnh như sương sớm, ánh mắt nhìn người như nhìn qua một tầng kính mỏng.
Hạ Tương khoanh tay đứng một góc, ánh mắt nhếch lệch khó ưa.
Sa Vân Chân Nhân xoay người, ánh nhìn rơi vào Lang Lang rất chậm:
“Lang Lang đạo hữu… bản tọa xem ngươi dù là tán tu mới nhập môn, khí mạch lại tinh thuần kỳ lạ, nên lần này bản tỏa cần ngươi cùng đồng môn đệ tử giúp đỡ một việc.”
Sư tôn chỉ ra ngoài điện:
“Đêm nay, thiên hạ đại loạn, các tông phái đều lao ra cướp đoạt vật báu. Kim Sa phái… cũng không thể đứng nhìn.” Sư tôn đưa tay, ánh lửa trong đại điện hắt lên tay áo ngài:
“Bách Quái Sơn có Kim Giác Thú thức tỉnh không lâu, nó có linh giác đoạt thiên, sừng nó đáng giá trăm vạn linh thạch, nhiệm vụ này… năm người các ngươi đi, đưa sừng nó trở về giúp tông môn vượt qua đại họa, vận mệnh tông môn là nằm trong tay các thiên tài trẻ như các ngươi.”
Mộc Nham hơi ngẩng cằm, giọng nghênh ngang:
“Thần chủ, đệ tử đi một mình là đủ.”
Sa Vân Chân Nhân hừ lạnh:
“Ngươi đủ cũng phải đi cùng đồng môn khác, kim thú có linh trí, không phải cỏ rác để ngươi làm anh hùng.”
Mộc Nham cứng họng, Đinh Ninh nhìn Lang Lang, rồi bước qua mặt nam tử, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên qua nam tử, mà nó nhẹ thì thầm:
“Lần trước ta tát ngươi… mong ngươi đừng để ta lặp lại.”
Lang Lang nhếch môi, giọng uể oải:
“Ta cũng mong vậy.”
Thiên Dật ở phía sau lo lắng đến mức tay thừa sức mồ hôi.
Sa Vân Chân Nhân nói tiếp:
“Giết Kim Giác Thú! Lấy sừng. Trở về trước khi trời sáng.” ngài phất tay “Đi!”.
Chẳng chút gián đoạn, năm hành giả phi hành trên gió đêm, vệt sáng kéo dài như những sợi chỉ rực xuyên màn đêm. Bách Quái Sơn hiện ra như một khối núi đen dựng đứng, rễ cây bò như móng vuốt, sương đen bốc lên như khí độc.
Vừa đáp xuống, tiếng thú gào vọng từ sâu trong rừng, trầm đục như tiếng kèn đồng của dã thú.
Lang Lang đứng lại, nhìn một vòng, tay vẫn cầm kiếm, hơi thở đều.
Đinh Ninh nhíu mày:
“Ngươi đứng đó làm gì?”
Lang Lang đáp: “Nghe.”
Hạ Tương bĩu môi: “Nghe cái gì?, nghe tiếng yêu thú sao?”
“Không.” nam tử nói chậm, ánh mắt tĩnh như đá: “nghe… xem ai trong các ngươi muốn ra lệnh trước.”
Cả hai nữ tử cùng quay sang nhìn Mộc Nham, Thánh Tử Mộc Nham vốn quen chỉ đạo, liền cất giọng:
“Bao vây từ ba hướng, ta đánh chính diện. Đinh Ninh chặn lối thoát. Hạ Tương phụ kích bên phải. Hai người còn lại…”
Hắn liếc Lang Lang, ánh mắt chứa sự khinh thường kiêu ngạo:
“…tự giữ mình đừng gây phiền phức.”
Lang Lang nhếch môi, một nụ cười nửa miệng nhẹ, tỏ vẻ tức giận. Thiên Dật nhỏ giọng kéo tay áo nam tử:
“Lang huynh… nhịn chút.”
Lang Lang không đổi sắc đáp:
“Ta có nói gì đâu.”
Họ men theo khe núi, Kim Giác Thú – một con tê giác kim lân ba sừng cao như tường thành đang uống nước ở khe suối.
Đinh Ninh vận pháp ẩn khí. Hạ Tương rút kiếm. Mộc Nham thu nguyên lực vào tay...
Lang Lang đứng trên mỏm đá, mắt nheo lại, không có vẻ chuẩn bị chiến đấu, chỉ như đang xem kịch...
Mộc Nham búng tay, pháp lực gầm lên: “Tiến!”
Đó là lúc Lang Lang bật thốt:
“Khoan.”
Nhưng đã trễ, Mộc Nham lao xuống, Hạ Tương và Đinh Ninh tách hai cánh, ánh kiếm loé lên như vệt sao rơi, Kim Giác Thú quay đầu, mắt vàng đỏ như đúc từ kim thiết.
Nó phóng chạy đi như một cơn bão, tông thẳng vào vách đá, đất đá bắn tung.
Mộc Nham thét lên: “Chặn súc sinh lại!”
Đinh Ninh hợp khí. Hạ Tương giơ kiếm. Thiên Dật cố lao tới, chỉ một mình Lang Lang… không nhúc nhích.
Con thú dùng sừng húc tan tảng đá chắn trước mặt, rồi ầm ầm lao thẳng ra khỏi khe núi, chạy mất hút, tất cả đứng đờ người.
Mộc Nham quay lại, gương mặt đen sì:
“Ngươi!” hắn chỉ thẳng vào nam tử “Tại sao lại nói ‘khoan’? muốn phá sao?”
Lang Lang đứng yên, giọng cực bình thản, hơi khàn:
“Loài kim thú không thể đuổi theo, vì thuộc trong bảng thần phong vi quái thú, chỉ có thể dõi theo, và chờ đến lãnh địa của chúng, thì chúng mới bắt đầu phòng ngự...”
Đinh Ninh nheo mắt lạnh, Hạ Tương bật cười:
“Ngươi là ai mà bày đặt dạy chúng ta săn yêu thú?”
Lang Lang đáp rất nhẹ, nhưng câu chữ sắc như gươm:
“Ta là người… đánh nữ tử bay khỏi lôi đài đấy!, các ngươi nghe hay không thì tùy.”
Hạ Tương nghẹn lời, Mộc Nham giận dữ bước lên, tay bốc linh lực, khí thế ép thẳng vào mặt Lang Lang:
“Ngươi muốn chết?”
Lang Lang không né, chẳng lùi, mà ung dung cất tiếng:
“Muốn đánh thì đánh, nhưng nếu đánh ta, Kim Giác Thú sẽ chạy mất dấu, thì đại họa tới, ngươi nhớ lại lời sư tôn nói rồi chứ?.”
Không khí đông cứng, Đinh Ninh cuối cùng hít sâu, lạnh giọng hướng về Mộc Nham:
“Dừng lại đi, hắn nói đúng đấy.”
Rồi cả dám rời đi lần theo dấu vết, hướng mà Kim Giác Thú vừa chạy, sau nửa canh giờ lần theo dấu vết, họ tìm được nơi Kim Giác Thú nghỉ một hang đá đen lởm chởm, hơi thở của thú hừng hực như lò rèn.
Lang Lang nói rất nhỏ:
“Lần này… dùng mồi.”
Hạ Tương nhíu mày:
“Mồi là ai?”
Lang Lang quay sang nhìn nữ tử.
Nữ tử tái mặt:
“Đừng nói là ta?”
Lang Lang đáp:
“Không. Mồi là Thánh Tử.”
Mộc Nham giật mình:
“Ngươi nói cái gì!?”