Giọng lão bà từ xa vọng vào, khàn khàn mà bình thản:
“Chư thiên cũng từng vì tham lam vô độ mà đọa thành phàm phu…! Cái gì cũng muốn, điều gì cũng hưởng, mới nên cớ sự phân chia tầng trời, phân chia cõi giới.”
Lang Lang ngẩng đầu, nhìn ra cửa điện, dáng lão bà ngồi bên bậc đá, lưng hơi còng gậy chống dựa bên cạnh, trông như bóng tro tàn giữa khung trời phai sắc.
Giọng lão bà lại vang lên, lần này trầm hơn, pha chút bi cảm:
“Thiếu niên trẻ như thiếu giả cũng chẳng ngoại lệ, cơ duyên suýt nữa thành họa duyên! Thực Đô này tuy bảo vật nhiều vô số, nhưng cũng chỉ là một trong chín Thần Đô của bí cảnh này mà thôi, linh bảo nhiều đến vô số chẳng thể tính đếm! Song thọ mệnh… dù có dài bằng trời, cuối cùng cũng tận!”
Lang Lang lặng thinh, mục diện nhìn xuống nền điện, từng đường gân trên bàn tay nam tử hiện rõ như khắc, những mạch khí xanh mảnh như sợi chỉ đang mờ dần, nam tử cúi người, chậm rãi bước ra khỏi đại điện, nơi ánh sáng ngoài cửa phả vào gương mặt nam tử thứ sắc vàng tàn úa như mặt trời sắp tắt.
Nam tử đi đến bên lão bà, rồi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống bậc thang cạnh lão bà, hai người một già, một trẻ ngồi cạnh nhau im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc, cuốn qua từng phiến lá khô trên bậc đá cổ.
Lão bà nhìn ra xa, đôi mắt lấp lánh như giọt nước hồ sâu, giọng nói như đang kể lại giấc mộng cũ:
“Thật ra, tuổi thọ ta cũng chẳng ít, xưa tu đạo, tích đức, sống dài hơn vạn người, nhưng mỗi lần tiên nhân bế quan, ta lại cô độc! Cô độc quá lâu, lòng người sinh rêu, ta đi khắp bí cảnh, học được phép cúng thọ mệnh, lấy tuổi đổi vật, đổi linh bảo, đổi hư danh! Rồi một ngày nhìn lại, thọ mệnh hao gần hết, thân thể mục rã, linh bảo đổi được cũng mang đi phá xích ấn khác, để cầu được nhiều pháp bảo hơn, cuối cùng tất cả đều hư hoại… chỉ còn cây gậy này là còn nguyên vẹn, để ta chống đi mà chờ chết.”
Lão bà khẽ cười, nhưng khóe miệng run run, giọng khàn đi:
“Đúng là nhân sinh khổ vậy…” Nói rồi, lão bà rơi lệ, một giọt, rồi hai giọt, thấm xuống bàn tay gầy khô nứt nẻ.
Lang Lang nhìn thấy, trong lòng cũng dấy lên một nỗi thương cảm khó tả, chẳng biết là thương cho bà, hay thương cho chính mình, nam tử nhẹ giọng hỏi:
“Vậy thọ mệnh của lão… còn được bao nhiêu?”
Lão bà ngẩng lên, nụ cười lặng lẽ:
“Ta còn sống được ba năm nữa, nhưng từ khi gặp thiếu giả, ta thụ được mười năm! Gọi là công sức đưa đò, tức là ta còn mười ba năm để ngắm đất trời này thêm lần nữa.”
Lang Lang nghe xong khẽ thở dài, nam tử giơ tay, đặt lên đỉnh trán, rút ra một luồng sáng trắng mệnh khí thuần khiết ấm dịu, chậm rãi nam tử đưa viên sinh khí ấy về phía lão bà.
“Ta tặng lão mẫu hai trăm năm thọ mệnh.” Giọng nam tử bình tĩnh, nhưng trong mắt ánh lên nét trống rỗng. “Ta vốn chẳng còn thiết sống, dẫu có tám mươi bốn ngàn năm thọ mệnh, cũng chẳng biết hướng về đâu, ta chẳng thấy đích đến, chẳng có chỗ quy ngự, ta muốn đi đầu thai, để có cha mẹ, bằng hữu như bao người.”
Nam tử ngừng lại, nắm chặt bàn tay, giọng trở nên trầm đục:
“Ta chỉ là nhờ viên đan hóa hình kết lại thân thể mà thành, thân chẳng thật, mệnh chẳng thật, sống giữa thế gian mà không thuộc về đâu, không nhà, không cửa, không thân nhân, sống thế, thật vô vị.”
Lão bà lặng yên, rồi bà khẽ lắc đầu, đẩy tay hắn lại:
“Thiếu giả, suy nghĩ của ngươi nông cạn quá, tu đạo là đi ngược dòng sinh tử, đâu thể vì mệt mỏi mà bỏ đi, hãy giữ lấy mà sống, ngươi còn trẻ, đường còn dài, cơ duyên còn rộng, ta đã đủ rồi, chẳng thiết sống thêm nữa.”
Lang Lang nhìn lão bà, môi khẽ mỉm cười, nụ cười pha chút buồn cợt:
“Ta vốn là Cổ Thần, dù mới khởi lại thân thể chẳng lâu, nhưng ký ức cổ niên chẳng phai, nếu tính theo thiên đạo, ta đã tồn tại triệu vạn năm rồi, theo lẽ tự nhiên, lão mẫu so với ta… chẳng khác gì hậu bối.”
Lão bà tròn mắt, rồi bật cười khẽ.
“Ồ… hóa ra thiếu giả trước mặt ta, lại là tiền bối của thuở hồng hoang sao? vậy ta thất kính quá rồi.”
Nói rồi, lão bà chống gậy, quỳ xuống, cúi đầu thật sâu:
“Xin tiền bối lượng thứ.”
Lang Lang vội vàng đỡ lão bà dậy, cử chỉ nhẹ mà chân thành:
“Đừng như vậy, ta lại áy náy, lão mẫu hãy nhận lấy hai trăm năm của ta, rồi rời khỏi nơi này! Đi xem phàm giới giờ đã khác xưa ra sao, coi như ta biếu lão mẫu món quà để lão mẫu đi trợ duyên, bố thí cho phàm phu! tích thiện sau này còn sinh lên thiên giới, không bị đọa vào tam đồ.”
Lão bà nhìn nam tử, ánh mắt rung động, một hồi lâu, lão bà mới chậm rãi gật đầu, bàn tay run run đón lấy thọ mệnh ấy, hai giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống, hòa vào ánh sáng của thọ mệnh, hóa thành sương trắng tan vào thân tâm của bà lão.
Lang Lang khẽ nói:
“Nhưng lão mẫu đừng vội rời nơi này, ngoài bí cảnh hiện đang hỗn loạn, chiến họa triền miên, sát khí chưa tan, hãy ở lại thêm vài năm, chờ loạn yên rồi hẵng đi.”
Lão bà gật đầu, giọng khàn đặc:
“Được, ta sẽ nghe lời ngài.”
Lang Lang đứng dậy, chỉnh lại áo bào, ánh sáng linh khí quanh người rung lên nhẹ, nam tử nhìn ra xa, nơi chân trời còn phảng phất khói mờ, đó là phương ngoài bí cảnh, nơi đang dậy sóng.
“Ta sẽ dùng những pháp bảo này,” nam tử nói chậm, từng chữ như đá nặng rơi xuống đáy lòng:
“Ra đấu với họ một trận, mở lối cho những hành giả hướng thiện có cơ duyên mà tiếp cận đạo lộ, chúng sinh bây giờ tàn ác quá, giết thì tay nhuốm máu chúng sinh, không giết thì để họa lưu truyền, khiến muôn dân chịu khổ…Cuối cùng cũng chỉ đều lạc xuống tam đồ, thành ma, thành quỷ, thành súc sinh, hoặc đọa vào địa ngục vô tận trăm vạn năm.”
Giọng nam tử như hòa cùng tiếng gió, trong đôi mắt, ánh nhìn xa xăm, lạnh mà bi thương.
Lão bà lặng người một hồi sau, bà cất tiếng khàn run:
“Nếu ngài đã quyết, ta cũng chẳng dám ngăn, nhưng… để ta giúp ngài lần cuối.”
Lão bà chống gậy đứng lên, tay kết ấn, miệng niệm chú, giọng niệm của bà run run, nhưng vững chắc, như sợi chỉ bạc nối hai thông trận. Từ không trung, gió xoáy thành vòng tròn, linh khí tụ về, tạo ra một cánh cổng sáng tròn như mặt trăng, khắc phù văn khẽ xoay quanh.
Lão bà quay sang Lang Lang, giọng nhẹ như gió đêm:
“Tiền bối thượng lộ bình an, sau này có duyên, sẽ gặp lại.”
Lang Lang khẽ mỉm cười, cúi đầu đáp lễ:
“Ân huệ hôm nay, ta ghi nhớ, tạm biệt lão mẫu.” Nam tử xoay người, bước vào cánh cổng, ánh sáng nuốt lấy thân ảnh nam tử. Khoảnh khắc trước khi tan biến, nam tử quay đầu nhìn lại, nơi lão mẫu đứng đó, bóng gầy, lặng lẽ, tay vẫn cầm gậy nhìn theo.
Cổng khép lại, chỉ còn ánh sáng tàn rơi như tro bụi, tan vào sương bí cảnh, bậc đá lại trống không, chỉ có lão bà ngồi xuống, khẽ vuốt cây gậy, mỉm cười như người mẹ tiễn đứa con xa nhà. Trong mắt lão bà, ẩn ánh lệ nhưng sâu hơn, là nụ cười của một sinh linh vừa được cứu chuộc.
Ở phía lang lang, gió đã lặng, cổng thông chuyển của bà lão tạo đã tan, trước mắt lang lang chỉ còn là những bức cự thạch di chuyển bát quái trận. Nam tử quay thân, di chuyển tới cổng ra của bí cảnh, chợt từ một góc tối vọng lên tiếng người khẽ:
“Đạo hữu… đừng ra ngoài… ngoài kia… đã bị tam tông phái bao vây…”
Lang Lang quay đầu, thấy bốn, năm hành giả mặc kim y, thân vận đạo bào đã rách nát, tóc tai rũ rượi, thân thể mang thương tích, họ run rẩy nấp sau khối thạch tường, mục quang như tro tàn.
Một người trong số đó khom người hành lễ, giọng khàn đặc:
“Bọn ta là đệ tử nội môn của Kim Sa phái, vốn chẳng tham chiến cầu cơ duyên, chỉ là… tâm còn phàm niệm, trốn môn xuống núi chẳng ngờ lọt vào loạn vực này, ngoài kia, tam tông cao thủ chực chờ, kẻ nào bước ra, lập tức bị đoạn mạng cướp đoạt linh bảo.”
Lang Lang hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm như nước cổ tuyền:
“Các đạo hữu muốn sống chứ?”
Một người đáp khẽ:
“Ai mà không muốn sống, chỉ là đạo hữu, ra ngoài là chết! Chúng ta không chống cự được họ, họ quá đông! Thậm chí có quá nhiều thiên tài tông phái ở đó.”
Lang Lang nở nụ cười nhẹ, cười mà chẳng vui:
“Ta có cách.”
Nam tử mở tay, ánh sáng lấp lánh rực lên giữa lòng bàn tay, mấy chục kiện pháp bảo, bảo châu, phù văn, kiếm khí, giáp khải… đều là của nam tử vừa mang ra từ Thực Đô, linh quang bao trùm không gian, khiến hội Kim Sa kinh hãi đến ngây người.
“Đây là những pháp bảo ta lấy được trong bí cảnh,” Lang Lang nói, giọng trầm khàn, nhưng có thần vận.“Các ngươi chia nhau, dùng hết pháp lực mà vận dụng, khi ra ngoài ta đánh trước, các ngươi đánh theo sau.”
Một người trong bọn vội gật đầu, mắt ánh lên hy vọng:
“Nếu đánh không lại nhắm về hướng nam mà phi hành, hướng đó là hướng về tông địa của Kim Sa của tông môn chúng ta! Qua tám vạn dặm sơn lĩnh, bảy tầng linh trận, nếu đến được đó, các trưởng lão, thánh tử, thánh nữ của tông ta tất sẽ hộ đạo!”
Lang Lang khẽ gật, tay lật nhẹ, một luồng khí tiên tan ra, thấm vào từng pháp bảo. nam tử nói khẽ:
“Hãy làm quen pháp khí đi, chút nữa… các huynh sẽ cần đến nó.”
Được một hồi, sáu thân ảnh, Lang Lang và năm đệ tử Kim Sa phái đồng thời xuất hiện nơi cửa ra bí cảnh.
Trước mặt họ, trời râm u uất, trên thiên không hàng trăm thân ảnh hành giả lơ lửng, đạo bào phất phới, sát khí nồng đậm như sương, linh thú, phi thú, ma thú… lượn quanh như mây đen cuộn trào.
Một kẻ cười khàn, tiếng vang vọng:
“Nhân duyên mở, cơ duyên sinh, các ngươi chẳng biết tự lượng sức mà vào đây sao? Nay bước ra, chỉ còn đường chết!”
Lang Lang kẽ nhếch môi, mục diện như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ hành giả trên đó, nam tử liếc nhìn quanh rồi cất ngữ.
“Các ngươi,” nam tử nói chậm, từng chữ như khắc lên thần diện kẻ địch “Không vào bí cảnh mà cầu đạo, chỉ chực ngoài cửa để giết người, cướp của, lấy đi cơ duyên mà họ có được, nay ta thay thiên hành đạo, đưa các ngươi về luân hồi, cho các ngươi nếm cái khổ của sinh tử!”
Tiếng nam tử vừa dứt, đám người trên trời cười rộ, có kẻ thì bĩu môi:
“Ha ha ha! một kẻ vô danh tiểu tốt, mà dám khẩu xuất cuồng ngôn! Ba tông ta hợp lực, ngọa hổ tàng long còn run sợ, ngươi chỉ là con kiến đòi vác củ khoai!”
Một kẻ khác đứng giữa thiên không, chen tiếng cười nhạo:
“Các ngươi có hai lựa chọn, một là giao nộp pháp bảo rồi tự sát! hai, các ngươi chống cự và chết thảm như xác lũ hành giả dưới chân ta và pháp bảo vận thuộc về bọn ta.”
Lang Lang mục diện nộ khí, nam tử nghiêng đầu, vươn vai, thở ra hơi nóng:
“Khẩu khí các ngươi lớn thật. “ Vừa cất tiếng, Lang Lang vừa đưa ra một đạo phù văn, khắc bằng cổ ngữ tỏa kim quang nhẹ, nam tử đập mạnh đạo phù vào tâm ngực, uy lực nóng nảy bùng phát. “vậy thì để ta xem hôm nay, còn kẻ nào liền thân mà rời được nơi này không.”