Khởi nguyên thời “Long Hoa Đệ Tam A-tăng-kỳ”, khi thiên đạo giải giới trải qua ngũ thập lục ức thất vạn ngũ thiên niên, vạn tượng hư linh, thiên luân chuyển hóa, vương triều hưng diệt, hội phái tiêu sinh, vạn sự biến ảo, suy thịnh vô thường.
Từ khi các bậc Tàng Tiên Dạ Thần khởi thế chiến loạn, Thiên Thánh, Dạ ma, Chi Thần tham chiến tranh vương cõi trời, khiến thiên nhân đại loạn, trốn chạy mười phương, thiên cung sụp đổ, long tọa trống ghế, ngọc đế thất truyền, thiên đạo vô chủ, vạn thần vô tông.
Phàm giới khi ấy, kinh đô cháy rực, hải vực sôi trào, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, tiếng oán than vọng khắp tứ châu bát hải. Nhân đạo lầm than, đọa lạc tam đồ vô số, phật thánh cứu không nổi, đạo tiên can không được, cả tam giới như rơi vào hắc dạ không trăng, chẳng biết ngày nào mới tái kiến quang minh.
Rồi loạn chiến cũng qua. Khi thiên địa vừa nguội lạnh sau muôn vàn kiếp đao binh, chúng sinh hữu tình lại một lần nữa theo duyên khởi mà sinh, theo tình mà đẻ con sinh cái, gieo mầm sống giữa cõi đất từng nhuốm đầy tro bụi chiến tàn.
Những hạt mầm nhỏ nhoi ấy, chẳng mang thần lực cũng không có đạo căn, chỉ biết dựa vào chút hơi ấm còn sót lại trong lòng đất mà lớn lên. Trời lại có mây, đất lại có cỏ, núi sông dần dần hồi sinh xanh sắc, tinh hà sau vạn năm tịch tĩnh cũng soi rọi ánh sáng nhợt nhạt xuống thế gian, như thương xót cho bao linh uẩn đã vùi trong cát bụi.
Phàm nhân đời sau, không còn biết về những đại chiến huyền cổ, chỉ nghe qua truyền thoại, rằng thuở ấy thần ma từng tranh bá, tiên thánh từng rơi đầu. Họ sinh ra trong thời bình lạnh lẽo, những tàn dư của hỗn nguyên, mà lòng vẫn mang nỗi sợ mơ hồ, như ký ức còn sót lại từ huyết thống xa xưa.
Trải qua hàng vạn niên đại kế tục, thế gian dần hồi phục. Khí linh lại tụ, linh mạch lại sinh, những tia linh quang khởi lên từ sâu trong tâm chúng sinh, mở ra thời đại mới thời đại của Hậu Sinh, nơi phàm thể hữu linh, chúng sinh hữu tình tìm hướng bước lên con đường tu hành đại đạo. bắt đầu cho thời khởi nguyên mới, thời đại.
“Long Hoa Tam Hội A-tăng-kỳ”.
Phương bắc địa thuộc Đại Nguyên Duyên Khởi Giới, cách trung tâm đại địa cửu vạn do-tuần, tồn tại một vùng hoang nguyên mông mông vô định, nơi đây núi sụp mà không thành non, xuyên cạn mà chẳng hóa cát, phong hoả lưu tàn, vạn cổ như tân nhật, địa mạch phân liệt khai thành nhất đạo huyệt khẩu u thâm, nhân xưng Cổ Hoang Tuyệt Vực.
Tương truyền, vực khởi tự thời Thiên Đạo giải kỷ, vạn thần tranh vương, càn khôn điên đảo, linh thảo úa tàn, hàn sinh phủ kín thiên cực, địa khí tán hoá linh mạch đoạn tuyệt, địa bì nứt khai không liền được nữa. Lại có hậu nhân thoại rằng nơi ấy từng là chiến địa Chi Thần và Thiên Thánh, thần huyết ngấm thổ ma hồn lạc khí, hoá thành vực sâu vạn trượng, chẳng còn vật nào dám bén mảng, dẫu là tiên nhân ngự kiếm phi hành cũng phải vòng xa ba vạn dặm, không dám trụ thân dưới ánh tà dương.
Mỗi khi bắc phong khởi, bụi tiên mịt mù, vọng như cổ trận chiêng trống hồi âm quân hội va đập. Trong khe vực, thỉnh thoảng trồi ra những khối hắc thạch, khắc tự cổ ngữ, chẳng thuộc bất kỳ ngữ hệ tam địa.
Phàm nhân hữu duyên nhìn thấy, thần hồn tất chấn động tựa bị tà lực dẫn dắt, có đạo nhân từng thử khắc một nét lên đó, lập tức hồn diệt thân tán, chỉ còn âm khúc nứt vỡ như ngọc, vỡ ngay khi dứt ngữ.
Thế nhân hữu ngôn: “Cổ Hoang, địa chi tán vận, nhân chi diệt căn.” Ý rằng ai bén duyên chốn ấy, dẫu phúc duyên tuy thâm, cũng khó toàn mệnh quy hồi, song kỳ thay mỗi vạn năm, vẫn có kẻ lạc bước đến gần. phàm phu, đạo nhân, yêu thú, hay chí cả tiên thiên, để rồi chẳng thấy khứ hồi trở ra, thế gian truyền thuyết: trong vực thường thấy hoa quang chiếu cổ thạch huyết tích, như mục thần cốc khai bán ma binh, ngó lên nhân đạo trong cơn ác mộng đêm hè.
Ngữ cổ lưu truyền:
“Muốn biết tiền kiếp tam địa, phải hỏi Cổ Hoang.
Muốn rõ thiên cơ vị lai, phải nhìn vực thẳm.”
Song nói là thế, chẳng ai dám thật tâm thử.
bởi trong vực, từng có hắc phong cuốn diệt toàn hội hành giả Vạn Niên Cảnh của Linh Vũ Môn, thần hồn câu diệt pháp khí tự tàn, chỉ còn mấy mảnh y phục cháy xém bay về, mang theo vị của hắc thạch huyết hoả trộn lẫn. Từ đó, nhân gian xưng phong ấy là Phong Tận Vận, nghĩa là gió thổi tận cả thiên vận của người.
Trải qua niên kỷ chẳng thể tính đếm, địa mạch quanh vực vẫn không ngừng dị động, phát ra u thanh khe khẽ tựa âm điệu thở dài, có đêm dạ dưới ánh tinh hà, vực tự khởi phát những đợt thần quang yêu dị: hoặc linh, hoặc sát, hoặc hoa, mỗi loại tự hữu linh tính, chớp diệt vô thường, như mộng như hư.
Chư đạo hành giả gọi là “Hồi Minh”, tin rằng nơi này tồn lưu “Thần Tức khí mạch”, tức mạch thở của chư thần đại diệt tồn dư. Hành giả sơ cảnh, nạp khí bất chính, tắc sẽ có dịp nhập ma, đọa Dục Uẩn Tà Dâm, chung thân bất phản kháng.
Cổ kim truyền lại, các chư đại môn phái dưới Đại Nguyên Duyên Khởi Giới giai lập cấm điều, bất khả xâm phạm Bắc Hoang. Thần Binh Hội Phái, Liên Hoa Tự, Hoa linh hội, và cả tàn phái Bích Thượng Tông từng cộng nghị nhất danh: “Thiên Đạo Cấm Địa.”
Thế nhưng, cái gọi là “cấm” chỉ tồn tại trong khâu miệng người đời, trong lòng kẻ tu, chữ Đạo luôn song hành nghịch.
Lại có thánh giả từng hữu ngôn: “bất nghịch, bất khả thành đạo; không vào tuyệt, sao biết tuyệt vô cùng?”
Vậy mà cứ vài trăm năm, lại có hành giả hay nhóm đồng đạo cất bước, nghịch mệnh dẫn thân vào cổ hoang lục linh, lục vận cầu thiên cơ, nhưng mỗi lần họ đi chỉ có phong khứ quy về. Lần cuối cùng, một hội hành giả tử linh cảnh của phái Duyên Giác để lại mệnh ngữ khắc lên thạch trụ ngoài vực:
“Thiên đạo bất hư, nhân đạo tự vọng;
Hoang vực vô ngôn, chỉ nghe mộng hát.” Sau dòng ngữ ấy, bạch vô âm tín, diệt vô tông tích.
Hậu thế thế nhân, đã coi đây là dĩ vãng giai thoại của hoang nguyên bắc địa, đôi khi mục dân hoặc thương lữ lạc lộ, viễn vọng rìa vực có Tàng Thần cư tọa, tay ấp cổ kiếm, thân khoác thánh y bất di bất động, diện hướng hư không, người đời chẳng dám lại gần, cúi đầu kính lễ, niệm phật từ xa.
Cổ hoang dần thành thánh tích cấm địa, các đạo nhân chân tu vẫn nhắc về nơi ấy bằng ngữ giọng nửa kính nửa sợ.
Sâu trong lòng vực, nhật nguyệt không soi tới, ẩn hiện một linh đan tỏa hoa quang như minh châu, gọi là mạch vận tán. viên đan này được kết tinh từ tu vi và sinh mệnh của các hành giả chiến thế, xung quanh nó, nhục cốt tàn vụn, linh thảo mục nát, tà khí tán loạn như chứng tích cho một đại kiếp huyền cổ.
Mạch vận tán sáng như tinh hỏa vân sa, không chỉ là bảo vật kim đan, mà còn mang linh tính tự sinh có thể thôn phệ tàn hồn hút nạp tang khí, không ngừng nuôi dưỡng linh tính qua vạn kiếp. Trải qua thiên niên vô tận nó đã hiện hóa vượt ngoài phạm trù đan đạo, đạt đến hóa sinh, chỉ thiếu một cơ duyên linh uẩn mới có thể thành hình.
Thế nhưng dưới tầng sâu tuyệt vực ấy, giữa vô số linh bảo bị tàn phá có một tiên hồn lạc phách vẫn còn nương náu nơi đây, tàn linh của một Thánh Tử xưa cũ, từng tham chiến, tranh vương thiên đạo, nhưng đại bại sau trận Đại Loạn Diệt Tiên, nên thân tàn đạo tan, miên miên man man chìm vào giới mộng.
Tia linh niệm trú ẩn trong bảo linh thần khí, vô lượng vô biên niên đại, ánh dương hạ sa, nguyệt hoa lại khuyết, tiên hồn ấy vẫn ẩn mình, chịu đựng sự cô tịch bi ai, nhẫn nại đợi một sát-na duyên hợp để thoát khỏi sự thôn phệ của mạch vận tán.
Rồi khắc ấy cũng đến. linh tính mạch vận tán khởi dao động khí tức khai hoa, tiên hồn bỗng khai mở linh trí, trong tâm khẽ niệm:
“Nếu lần này bất thành, thần thức tất diệt, ... nhưng nếu thành, thiên địa này sẽ diện kiến thiên uy của ta.”
Chẳng do dự nấn ná, tiên hồn vận pháp hóa thành lôi quang, tức tốc lao thẳng về phía linh đan đạo sinh, trong khắc đó âm minh bạo hống, cả Cổ Hoang sáng rực như ngày thái dương khởi minh.
Cảm nhận được xâm nhập, đan đạo rung lắc phóng thích từng tầng ngự pháp hắc khí, hóa thành vạn quỷ đồ, lập trường lực hộ thân cuộn xoáy như vân vụ.
Nhưng tiên hồn chẳng phải phàm phu tục tử, trong sát-na sinh tử, hắn kết ấn pháp quyết, vận tâm bạo phong mở Diệt Độ Phong Trận, một bí pháp tịch tà của Thánh Tông, pháp trận ấy như lưỡi chỉ xuyên hư, chọc thẳng vào linh tâm của đan đạo, mỗi lần linh đan phát tán ngự pháp, trận văn lại hấp thụ rồi phản phệ, chuyển nghịch luồng lực thành pháp cầm ma, kìm chặt linh tính.
Hai luồng khí nhất sinh, nhất diệt quấn lấy nhau trong cơn bạo động không hình, rạn nứt cả địa mạch phía dưới, dần dần linh đan suy kiệt, linh tính bị nhiễu loạn, đan đạo cần một linh uẩn thuần khiết để dung hợp và tiên hồn kia lại là mảnh duyên còn thiếu sót.
Song khí giao hòa đồng hòa điệu rồi quy nhất thể. Tuyệt vực khắc ấy rung chuyển, linh bảo bốc hơi, thần khí vỡ vụn, mọi thứ hóa thành bụi tiên tụ thành mẫu khí dưỡng thai, quang minh dần lan, hắc ám tan rã, không gian quy về tĩnh lặng, từ trong linh đan chuyển hóa, không còn là đan mà là sinh linh có thể có thức.
Sau tam canh, sinh linh dần khai mở mục nhãn, cặp đồng tử sáng rực hỏa diệm, soi rọi xung quanh, trong ánh nhìn ấy, ẩn hiện vô lượng kiếp ảnh, những đoạn ức niệm tan vỡ, những nhân duyên đứt đoạn, những thế giới từng bị hắn bỏ lại sau lưng.
“Ta… trở lại, Từ tử giới, từ hư vô, từ tuyệt vực, từ đám súc sinh các ngươi…”
Hắn ngữ điệu nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười bi ai lệ rơi chẳng ai biết, hắn phiêu lãng giữa khoảng không, vừa trầm tư vừa từ tốn hạ thân tiếp địa, toàn thân tỏa ra linh áp như sơn hải, hai tay kết ấn chân nguyên tỏa ra như địa đạo khai thiên, hắn ngẩng đầu vọng niệm, nhìn lên thiên khung xa vời thân thể khẽ nhún nhẹ, rồi một cước đạp địa như lôi động, phi thân xuất vực, phá tan tầng tầng cấm chế uy thế chấn nhiếp cổ hoang.
Thoát khỏi vực sâu u dạ hắn đáp nhẹ nhàng lên đại địa, như con kiến nhỏ tìm được lối thoát khỏi cành cây khô, khuôn mặt mỉm cười nhưng lòng hắn ẩn chứa sầu u khó tả, một sự bi ai của kẻ đã trải qua biết bao khổ ải mà chẳng có được gì. hắn khẽ cất lời, thanh âm bình đạm mà trầm trọng như dội từ cổ kiếp vọng về:
“ Lang Lang ta trung tín với hoang vực này chẳng biết bao thiên kỷ, đổi lại còn trắng tay bay xác, đạo thì chẳng thành, hữu duyên ủ tâm thôn phệ linh đan đại thành, được trở về lại được với đạo lộ tu hành, quả là đáng cười mà cũng đáng thương?”...nói xong hắn trầm mặc hồi lâu thần sắc phức tạp, rồi từng bước mà hành, lặng lẽ ngắm nhìn hoang cảnh tiêu điều, cỏ khô gió lạnh, như đang dõi tìm tàn tích của một thời đại đã vĩnh viễn trôi qua.…
Lang Lang hồi tưởng cố nhân, nhớ thủa bản thân còn là thánh tử trong “Thần Phong Hội Phái”, kẻ được chư tiền bối sủng ái đồng đạo ngưỡng chi, thế nhưng vì tranh vương ấy khiến thiên địa đổi sắc, vận mệnh nghịch chuyển, hắn cùng đồng đạo bị cuốn vào chiến loạn vô nghĩa nơi chư thần tương tàn, chư thiên đoạt mệnh, kết cục bị nát thân, thần thức suýt tàn lụi cùng những đại tiên tàn cốt nơi vô sinh vô khí, chỉ còn hư vô tĩnh mịch làm bạn, ngàn năm khổ ải chẳng ai tri kỷ, chẳng ai kham khổ, nỗi bi thương ấy, há có thể kể cùng nhân thế được chăng.
Lang Lang khựng lại, nhìn về phía chân trời tịch mịch, ánh tà dương đang dần lặn, nhuộm đỏ cả thiên khung và đại địa khô cằn heo hút của hoang vực, tựa như máu loang nơi chiến địa xưa.
Một luồng tịch mịch chậm rãi tràn vào trong tâm hắn, lạnh lẽo mà sâu thẳm, khiến linh thức như bị kéo về tận cùng của cô độc. Trong khắc ấy, hắn cảm được độc tồn của vạn cổ, là lạc linh cuối cùng của một thời đại đã tàn diệt, kẻ bị niên đại lãng quên, bị chân mệnh vứt bỏ, chỉ còn chấp niệm tồn sinh.
Hành tẩu được đoạn đường xa, Lang Lang bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động long hống, vang rền tận chân mây, xé tan tĩnh lặng của cả tuyệt vực, kéo hắn ra khỏi dòng hồi tưởng miên man, hắn quay đầu nhìn về phía thiên quang đột khởi và trong khoảng không xa, hắn thấy một cột linh quang xán lạn bốc thẳng lên trời, phá vỡ màn chạng vạng, linh cảm lập tức dấy lên trong tâm: “Dị tượng hiện thế, tất có đấu chiến.” …
Sự hiếu kỳ trỗi dậy như bản năng, Lang Lang liền vận khí, thân ảnh hóa thành một luồng u phong, băng qua hoang thạch, vượt khe sâu, tựa nhất chỉ du long xuyên phong ảnh, nam tử Lang Lang tìm một chỗ hiểm khuất mà quan sát.…
Từ nơi xa, Lang Lang có thể thấy rõ từng cử động của hai vị hành giả, từng đường thương sát lực, từng luồng tử pháp được tung ra, tất cả đều toát lên vẻ yêu kiều tử kiếp…
“Huyễn Ma Tiên Tử nếu hôm nay ngươi không giao “Tam Hoa Pháp Đồ” ra thì y phục trên người cô, sẽ không còn cơ hội mà mặc nữa đâu?” vị hành giả hướng lưỡi thương về phía tiên tử với sự khinh bỉ giễu cợt…
Huyễn Ma Tiên Tử lơ lửng giữa không trung, thân ảnh mộng huyễn như làn sương trong trăng, vừa ma vừa mị, khiến vị nào diện kiến cũng không nỡ sát phạt. Tiếng cười khẽ vang của nữ tử đó mang theo âm khúc lả lướt, như khúc chuông bạc hống thiên, giữa thời không u tịch mà cất ngữ:
“Vân Thế Chi Thần” ngươi muốn “Tam Hoa Pháp Đồ ư?” Dù ta có đưa, phế vật như người chắc gì đã luyện được! Muốn lấy, vậy hãy để ta xem, ngươi có bản lĩnh ấy không!”...
Nói đoạn, nữ tử liền giơ tay ra trước ngực kết thủ ấn, thần lực trong cơ thể bạo khởi như triều lưu, tử mang huyền khí xoay vần quanh thân, từng đợt tử khí lạnh lẽo bốc lên như sương khói, lạnh lẽo như linh uẩn đang bị xiềng xích trong hắc ngục.
Vân Thế Chi Thần hừ lạnh một tiếng, thần sắc trầm trọng, mục diện uy lực như muốn đâm thủng nhục thân ma huyễn, chân nguyên hắn dâng trào, dáng đứng uy nghiêm, lưỡi thương trong tay hắn phản chiếu ánh bạc nguyệt sắc, mục diện thẳng tới Huyễn Ma Tiên Tử, không chút e dè, sát khí ngưng tụ quanh thân, như một thánh thú cổ thời chuẩn bị vồ mồi.
“Tử Linh Diệu Pháp của ngươi, hôm nay chỉ có thể giúp ngươi đoàn tụ cùng tiên tổ sớm hơn mà thôi, tiện nữ!”
Câu nói vừa dứt, Chi Thần lập tức tung chiêu, thương pháp như mây tụ phong cuốn khiến bụi đất mịt mù, thiên hỏa quang từ lưỡi thương phát ra phá tan hắc dạ, chiếu rực một vùng trời hoang…
Lang Lang ẩn thân sau tảng cự thạch lớn, mục quang dán chặt vào trận chiến đang diễn ra trước mắt, nam tử nín thở chẳng dám phát ra nửa tiếng động, chỉ nghe trong lồng ngực tiếng tâm đập loạn như cổ trống trận, từng hồi vọng mạnh đến mức chính hắn cũng phải chế tâm áp lại. Trong tâm, hứng khởi cùng bất an giao thoa, hứng là vì được chứng kiến pháp lực của hai vị hành giả tuyệt thế, bất là vì chẳng rõ bản thân đang nhìn thấy điềm cơ hay tai kiếp…
Hai thân ảnh giữa thiên không như nhật nguyệt va nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều, tạo thành xung bạo, khí lực lan tỏa khắp nơi, nứt vỡ những cự thạch lớn xung quanh, Lang Lang nam tử cắn răng dùng chút linh lực trấn thân, để có thể bám trụ vào vị trí ẩn nấp của mình, tránh hình hài bị cuốn đi bởi luồng khí lực khiếp đảm ấy.
Ngay khắc ấy, Huyễn Ma Tiên Tử khẽ nghiêng đầu, linh giác như vân mẫn, cảm nhận luồng khí tức khác lạ đang ẩn náu giữa loạn phong...Trong đôi mục quang tà mị lóe lên tia sát ý, khóe môi nàng cong nhẹ, mang theo nét cười vừa phong tình vừa thâm độc:
“Hóa ra lại có súc sinh dám ẩn mình rình trận, chờ gạo chín mới dám ló mặt sao...?”
Nữ tử bất ngờ xoay người, từ lòng bàn tay ngọc ngà ấy phát ra tà vũ tung bay, xuất thế xà ảnh dị thú mạn đà la uốn lượn, gào rít lao thẳng về phía khe đá, nơi Lang Lang đang ẩn thân.
Vân Thế Chi Thần ở đối diện cũng cảm được dị biến trong khí trường, sát cơ chuyển động, hắn lập tức thu thương, thân hình nghiêng hướng, thần niệm quét thẳng về phía ấy…
Lang Lang bỗng cảm được luồng hàn khí lạnh buốt thấu tận tủy, như băng sương đọng trên lưng, linh giác động tâm, nam tử biết bản thân đã bị phát giác, không còn đường lui, hắn lập tức vận khởi chân nguyên, thân ảnh thoát ra khỏi nơi ẩn nấp lao vút lên cao, tránh khỏi đạo tử khí đang cuộn đến như hồng thủy, giữa thiên không, nam tử Lang Lang lơ lửng tay áo khẽ vung định phủi tro bụi còn vương, song bụi chưa kịp rơi hết, hai đạo thần niệm đã đồng thời khóa chặt lấy hắn…
"Kẻ tới từ phương nào? dám cả gan nhìn trộm nam tử hán như ta đánh nữ tử hả?" Vân Thế Chi Thần hét lớn tay chỉ chỏ, giọng ngữ không biết xấu hổ như sấm vang, làm chấn động cả vùng hoang mạc...Lưỡi thương của hắn hướng thẳng về phía Lang Lang, ánh bạc từ mũi thương chiếu vào mục diện Lang Lang, khiến nam tử cảm thấy hơi lóa mắt…
Lang Lang thoáng giật mình, song liền lấy lại thần sắc ung dung, chắp tay thi lễ mà cất tiếng, giọng ngữ ngạo nghễnh:
"Hai vị tiểu bối tha mạng, tiền bối ta chỉ là vô tình đi ngang qua chốn này, không có ý muốn xâm phạm, quấy nhiễu! mời hai vị cứ việc giao đấu tự nhiên!"
Huyễn Ma Tiên Tử khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tà mị ánh lên tia khinh miệt, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh mà cất ngữ:
"Một con kiến chẳng gánh nổi cành khô, mà dám ngạo mạn xưng tiền bối trước mặt bổn tiên tử? lại còn xúi dục bọn ta giao chiến để ngươi làm chim sẻ trực chờ hưởng lợi? kế sách xưa cũ vậy mà vẫn còn dùng, thật nực cười!"
Lời nữ tử vừa dứt, Lang Lang lập tức đáp trả:
“càng cũ càng hữu giá, đâu phải chuyện đáng nực cười?, còn nữa, tiền bối ta nói cho hai vị rõ, ta vốn từ Cổ Vực vừa thoát thân đi lên, chẳng thù, chẳng oán cùng ai, chỉ là thấy cảnh này thú vị hữu tình, nên ghé qua xem cho khuây sầu, tuyệt không mưu toan gì cả.” vừa nói nam tử ung dung giơ tay, dùng ngón cái khẽ gảy gảy móng tay, thần thái tùy tiện đến cực điểm…
Lang Lang thầm tự hiểu, thực lực bản thân giờ khó mà định đoạt, sau khi thoát ly Cổ Vực, linh căn tán loạn, nguyên đan hư thực chẳng rõ, cảnh giới chi vị cũng chẳng thể phân minh, một niệm sơ sẩy, rất có thể lại đi đầu thai chuyển thế thêm một lượt nữa, lòng nam tử thầm nghĩ về lựa chọn liều lĩnh vừa rồi chẳng khác gì một ván cược vì câu lỡ miệng vừa nãy...
Ngay khi ba người còn đang giằng thế kiềng ba chân, một tiếng nổ vang dội từ sâu bên dưới, chính nơi mà hai vị hành giả vừa giao đấu trước đó, địa thổ chấn động dữ dội, từng khe nứt lan ra như mạng nhện chu sa, cuộn theo sát khí lẫn tiên quang hỗn loạn, từ giữa rìa vực một khối thạch to tựa sơn nhạc bắt đầu rạn vỡ, âm vang như cổ thán ca, chỉ trong sát-na, từ khe nứt ấy bộc phát kim quang rực rỡ, tựa thái dương giáng hạ giữa giờ chạng vạng, chiếu rọi khắp hoang mạc…
Cả ba người quay mặt nhìn lại, trong lòng dâng lên sự nghi hoặc cùng giác cảm hưng phấn, như báo trước một dị vật nghịch thiên sắp hiển thế...Từ trong khối cự thạch nứt vỡ hai nhị đạo quang hình thành dần dần hiện rõ ra hình dáng của hai thần khí cực phẩm. Một thanh đại kiếm hắc quang bao phủ tỏa ra sát lực vô biên, thanh còn lại là một nhuyễn kiếm mang thiên quang tỏa phúc khí thần lực tiên môn.
Huyễn Ma Tiên Tử và Vân Thế Chi Thần vừa trông thấy, thần sắc đồng thời biến đổi, chỉ một thoáng, trong tâm đã khởi niệm tham lẫn cảnh, ánh nhìn hai người giao nhau như lưỡi kiếm lạnh, cả hai đều rõ, chỉ cần một khắc sơ tâm, đối phương ắt sẽ hóa thành hung lang đoạt khí…
Lang Lang nam tử tuy bị kẹp giữa hai tiểu bối, song trong tâm cũng chẳng thể dằn được một tia hứng khởi với hai món thần khí kia, tựa như cơ duyên sơ khởi sau khi hắn thoát ly cổ vực, là khải môn vận mệnh, cũng là cánh cửa sinh tử, nam tử hiểu rõ nếu có thể đoạt được một trong hai, thân mệnh ắt tăng thịnh, khí cơ đổi chuyển, chẳng những giữ được tính mạng mà còn có thể vượt khỏi hiểm đồ tứ diện.
Trong khắc đó, tam nhân đều hiểu rằng, trận chiến thực sự chỉ vừa mới khai màn…