Vân Thế Chi Thần khóe môi khẽ nhếch, cười như chẳng cười, lui vội nửa bộ, làm bộ nhường nhịn mà ngữ khí lại thấm đầy giễu cợt:
"tiện nữ, cô không cần tỏ ra thèm thuồng đến vậy! thần khí này có lẽ rất hợp với phong thái yêu dị của cô, bổn tọa tuyệt đối không tranh giành, cô cứ tự nhiên như đang ở tông phái…"
Huyễn Ma Tiên Tử khẽ hừ một tiếng, âm thanh như gió lạnh thoảng, đôi mi cong khẽ động, trong mắt thoáng hiện nghi hoặc, Vân Thế Chi Thần tuyệt chẳng phải hạng người dễ buông tay, dưới nụ cười nhã giả kia, tất ẩn tàng huyết kế thâm sâu.
Vẫn giữ vẻ nghi hoặc trong tâm, bỗng nhiên nàng chuyển mục diện linh sắc về phía Lang Lang, nàng hoài nghi kẻ này bất phàm, dám hiện thân nơi này khi hai đại hành giả đỉnh phong đang giao chiến, tất là có bản lĩnh.
Với ngữ khí ngạo nghễ pha tạp khinh miệt, nữ tử cất ngôn:
"Tiểu tử, ngươi nói xem, thần khí này có quy thuộc về bổn tiên tử ta hay không? hay là chúng xứng đáng quy thuộc về ngươi?“
Lang Lang tức thời đối diện song mục đầy uy hiếp từ Huyễn Ma và Chi Thần, tâm trỗi lên khinh miệt, nhưng thần diện vẫn giữ vẻ ung dung, nam tử khẽ mỉm cười ánh mắt lướt qua đêm dạ, rồi nhìn vào vân mây trôi lơ đãng như thể không bận tâm đến khảo vấn của tiện nữ.
"vận số xoay vần, di tinh đổi chỗ, nhân gian đâu dễ đoán định… phải chăng một lời từ ta lại quyết định vận mệnh của thần khí này?"
Thái độ thờ ơ và lời nói lấp lửng của Lang Lang làm Huyễn Ma Tiên Tử bình giá, sự khinh miệt của nữ tử càng thêm rõ rệt:
"nhải nhải mất thanh xuân? để ta xem ngươi có thể giữ được sự bình thản này khi ta chạm vào thần khí hay không!"
Nử tử chẳng đợi thêm khắc nào nữa, vạt y nàng phiêu động, tóc nàng tung bay, thân thể nàng bùng lên đạo tử quang lộng lẫy phóng thẳng về phía thanh nhuyễn kiếm đang lơ lửng giữa không trung.
Vừa lúc đó Vân Thế Chi Thần phong thái lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, cũng đã chuẩn bị từ trước hắn vừa lao lên, mục quang nhìn chằm chằm tiện nữ không rời, rồi tung chiêu từ lưỡi thương trong tay, luồng tử quang sắc bén như lưỡi dao hướng thẳng về phía tiện nữ, chiêu thức của hắn như chớp, dứt khoát không hề để nàng kịp một sát na phản ứng.
Huyễn Ma Tiên Tử lập tức xoay chuyển nhục thân, tay trái tung pháp kỹ phóng ra đạo tử quang chấn ngưng chiêu thức của Chi Thần, tuy nhiên chiêu này của chi thần uy lực, khiến nữ tử phải lùi lại vài bước, thần sắc có chút biến đổi…
Lang Lang từ phía đối diện, trông thấy trận chiến khai mở, liền chớp cơ hội vận chuyển chân khí, phi như thần phong tới phía Chi Thần, thân pháp lang lang nhanh đến mức chỉ trong sát na đã cận kề nhục thân đối thủ…
Vân Thế Chi Thần không bất động, liền phản thân quay lưỡi thương trong tay phát ra một luồng khí kình, chấn ngưng đòn quyền pháp của Lang Lang, thần sắc hắn đầy vẻ khinh thường, như thể Lang Lang chỉ là ruồi muỗi vo ve, như một tiểu vật đáng khinh.
"Chiêu đầu tiên đã muốn diệt tận sát nhân, ngươi nghĩ rằng có thể tận sát ta dễ dàng vậy sao? Quả thật trẻ người non dạ!"
Hai người ngay tức lâm vào trận giao chiến kịch liệt...Lưỡi thương của Vân Thế Chi Thần như băng hống, từng đòn công kỹ của hắn đều mang theo sức mạnh đủ để diệt cả vật thể quanh đây, Lang Lang dù đã dốc toàn lực cũng chỉ có thể ngự thân không thể công kích thêm chiêu được nữa, giác cảm của nam tử thấy thực lực của đối phương thật uy áp, nhưng nam tử chẳng thoái lui, bởi chỉ cần lùi lại nhất bộ, mệnh của nam tử sẽ không còn nữa…
Huyễn Ma Tiên Tử lúc này đã kịp phục hồi tâm thân, sau pháp đấu chiêu cùng Vân Thế Chi Thần, nàng không muốn bỏ lỡ nhịp, liền vận chuyển pháp kỹ phóng thế thú ảnh cửu giao thông thiên công diện vào cả hai vị hành giả, lực khí từ chiêu thức lan tỏa, khiến đất sạt núi lở xung quanh rung chuyển, tiện nữ cười lớn, âm vang lả lướt đầy sát khí thần thông…
Cả Vân Thế Chi Thần và Lang Lang đều phải đồng loạt né tránh chiêu thức của nữ tử, cửu giao thông thiên của Huyễn Ma lực đến mức khiến cả hai bị đẩy lùi lại...Vân Thế Chi Thần ánh mắt đầy vẻ hoang mang hắn không thể ngờ rằng nữ nhân này lại tham chiến công kích cả hai người cùng lúc…
Tam bộ hành giả đi vòng quanh dạng chiến kê sắp khởi chiến, thần diện đều chứa nạp áp lực, mỗi kẻ đều đang bình giá tình thế, gắng tìm ra yếu điểm của đối phương, không kẻ nào dám sơ hở, bởi chỉ cần một chút loạn tâm, sinh mệnh coi như đã tới hồi kết..
Lang Lang, trong tâm khắc này khởi lên giác cảm căng thẳng, đồng thời cũng nạp khoái chiến, họa kiếp này nam tử cảm giác chân thân đang tồn hiện thế gian, nam tử chẳng để tâm đến hồi tưởng khác, chú tâm công chiến trận phía trước…
Chẳng có ngữ mà khởi, cả tam hành giả đồng điệu, loạt phi nhục thân áp sát nhau, tạo thành nhất trận chiến loạn. Lưỡi thương Chi Thần, tử quang Huyễn Ma, và thần phong diệu thanh của Lang Lang giao kích trong không giới.
Nói đến Thần Phong Diệu Thanh, ắt phải truy nguyên Tam Muội Kinh Ca Pháp, pháp này vốn sinh tự nhiên thiên địa, chẳng do đạo môn nào khởi, mà được cảm ngộ giữa hành tu.
Tam muội kinh pháp phân ra tam nhánh:
nhất vi Tam Muội Chân Hỏa
nhị vi Tam Muội Thần Phong
tam vi Thủy Độn Tam Muội.
Hành giả tùy tâm khởi sướng mà nhập nhất đạo, chẳng cầu chấp đồng quy.
Lang Lang sở hiện tu nhánh Tam Muội Thần Phong, nhánh này gồm ba mươi bảy tầng pháp, thần phong diệu thanh là một pháp của tam tầng, trong tam thập thất tầng pháp...huyền vận sơ khai tam tầng, khởi khí như minh lôi, tĩnh mà sinh động, nhẹ tựa vô thanh.
Trong không gian hoang mạc mênh mông, tam đạo thân ảnh như tam lôi giao chuyển, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, địa đạo rúng động, cổ thụ xung quanh bị cuốn phăng, mỗi quyền pháp của họ đều mang theo uy danh pháp kỹ nhuần nhuyễn không ai nhường ai, tất cả đều muốn đoạt lấy thắng lợi cuối cùng…
Huyễn Ma Tiên Tử dung nhan yêu lệ và thần sắc băng lãnh, sát ý như băng hàn thấu cốt, không hề tỏ ra yếu thế, nữ tử liên tiếp tung ra những chiêu thức tàn sát, tử nguyệt quang từ tay nàng hóa vạn đạo tử sắc mạn đà la phóng về phía hai đối thủ, mỗi chiêu đều mang theo khí tức tử vong, như muốn một chiêu tuyệt sát lưỡng nhân, đoạn sinh căn cả thiên địa trong nháy mắt...
Lang Lang cùng Vân Thế Chi Thần đều thâm căn pháp mệnh, phản ứng tựa long thủ, hành tẩu tựa long tượng, kẻ nghịch hướng thiên phong mà né chiêu, kẻ thuận thế vận linh mà phản kích.
Vân Thế Chi Thần lúc này hiển lộ chân uy bản mệnh, hắn tựa mãnh thú bị dồn ngõ cụt, mỗi chiêu thức đều mang theo sức mạnh tuyệt luân, bình đạm như đang cầm chuôi của cuộc chiến. Thương thủ trong tay hắn như có hàn băng mỗi đòn công kích đều có mục tiêu rõ ràng, không hề lãng phí sức lực…
Lang Lang tuy bị song hành giả kình nghịch giáp công, mà thần sắc vẫn tịch nhiên bất loạn, mục quang thâm trầm, như hồ thu tĩnh thủy, nam tử biết rằng bản thân không thể đối đầu trực tiếp với cả hai, nhưng đồng thời cũng không thể để họ áp đảo, Lang Lang du di linh hoạt tránh né pháp công uy lực, chờ đợi cơ hội nhất sát…
Trận chiến kéo dài, tam phương đạo lực giao triệt thiên không, mỗi người đều có thâm mưu độc kế riêng, nhưng tất thảy đều ngộ rằng chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể đoạt được thần khí…
Trong không gian ngột ngạt đầy sát khí, cả ba người tiếp tục lao vào nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều đầy uy lực, nhưng cũng vô cùng hiểm độc, họ như những cuồng thú, không di tâm tới điều khác ngoài chiến thắng cuối cùng…
Trong cảnh hỗn loạn, từng chiêu thức, từng sát na đều chứa đựng một sinh mạng, một lần va chạm giữa tam thể, cả ba đều cảm nhận được pháp lực thần diệu của đối phương, nhưng nửa canh giờ trôi qua, pháp lực dần suy giảm khí huyết dồn dập, mục diện sắc bén nhưng uể oải, cả ba hành giả dần lùi lại tạo ra một khoảng cách giữa họ. Trong khắc ngưng trận ấy, căng thẳng và áp lực dần dâng cao, đồng thời khởi kế cũng bắt đầu lộ hiện trong tâm trí mỗi người…
Chi Thần mưu mô, hướng trầm ngâm về Huyễn Ma Tiên Tử, hắn nhận ra rằng nếu cứ liên tục đấu loạn xạ như vậy, cả ba sẽ chỉ làm hao tổn thực lực, cuối cùng có thể chẳng ai trong họ còn đủ sức để tranh đoạt thần khí.
Hắn thầm mưu kế, mục quang lấp đầy hàn băng xen lẫn mưu đồ, rồi cất ngôn trầm:
"Tiên tử tiện nữ, ta thấy đạo hữu kia là kẻ thi triển chiêu thức nhất phong, một hơi thở tung ra được một chiêu phong sát, nếu để tiểu đạo hữu đó sống thêm canh giờ nữa, chỉ e cả ta và ngươi đều khó lòng rời khỏi đây, giờ hai ta tạm gác ân oán, hợp lực diệt tận hắn trước, rồi sau đó ta và ngươi sẽ bàn chuyện chia thần khí. Ngươi thấy sao?"
Huyễn Ma Tiên Tử nghe lời này, tâm địa không khỏi động dung, nàng biết Vân Thế Chi Thần nói không sai, trong ba người, tiểu tử kia có vẻ thông thạo pháp kỹ nhất, nhưng cũng chính vì thế mà hắn trở thành một mối đe dọa ngấm ngầm, tuy vậy nàng cũng không phải là kẻ dễ bị thuyết phục, nàng quay sang nhìn Lang Lang, ánh mắt như muốn dò xét tâm tư của nam tử, và cũng để tìm ra cách đối phó với cả hai đối thủ…
Lang Lang không khó để nhận ra âm mưu trong ngôn điệu của Vân Thế Chi Thần, nam tử bật cười rồi lấy tay che miệng giọng ngữ nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai:
"Tiên tử tiểu bối, kẻ như hắn ai dám chắc hắn sẽ nhất ngôn? Ngươi quên lúc ta còn nấp nơi cự thạch quan sát hai ngươi giao đấu, hắn từng muốn lột yếm y của ngươi, muốn thông dâm với nhục thân của ngươi! Một kẻ đê tiện như thế, ngươi nghĩ hắn sẽ thật tâm chia đôi thần khí sau khi diệt ta chứ?"...
Nghe đến đây, Ám Tiêu Huyễn Ma Tiên Tử khẽ nhíu mày, nàng chẳng thể phủ nhận chân ngôn trong lời Lang Lang...Quả thật, Vân Thế Chi Thần từng ôm tà niệm bất chính, mưu đồ khinh nhờn nàng, dù nàng có đủ thực lực để điều đó không xảy ra, song lời lẽ uế trược dâm loạn kia lại như vết nhơ hằn sâu vào tâm cảnh, khiến nàng cảm thấy bẩn tạp, khó tẩy uế, nàng khẽ nghiêng đầu, thanh mục hướng về Vân Thế Chi Thần, trong ánh nhìn ẩn hiện một tia phán xét lạnh lùng, như kiếm ý trảm tà…
Lang Lang thấy thời tiện, liền tận dụng nhịp thế liền tiếp tục thúc giục:
"Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng giữa ba người chúng ta ai mới là kẻ pháp lực mạnh nhất? Hắn không chỉ mạnh mà còn là kẻ bỉ ổi, nếu hắn đã nhắm đích, thì mục tiêu đó sẽ thành thể xác vô hồn! Nếu không hợp lực diệt hắn thì đến khi ta bị diệt, hắn sẽ không ngần ngại tặng cho ngươi một tiểu bảo bối đâu!" tất ngôn song, Lang Lang cười nhẹ.
Huyễn Ma Tiên Tử nghe vậy mà thần diện đỏ ửng, lòng thầm cân nhắc, nàng hiểu tình thế hiện thời và cũng nhận cảm rằng nếu liên minh với tiểu tử kia sẽ an mệnh hơn là với Vân Thế Chi Thần, nàng sẽ có cơ hội tốt hơn để giữ vận mệnh của mình và đạt được mục tiêu…
Khi suy tâm thấu đáo, mục diện nàng hướng về phía Vân Thế Chi Thần, sự nghi kỵ càng thêm sâu sắc:
" Vân Thế Chi Thần, súc sinh như ngươi thì nên quay về cõi súc sinh mà sống! Tồn tại cùng cõi giới với ta thì thật ô uế cho ta! Hôm nay, ngươi nhất định phải đi đầu thai lần nữa!..."
Nói rồi, nàng phóng ra một luồng tử quang mãnh liệt, nhắm thẳng vào Vân Thế Chi Thần...Luồng tử quang này mang theo sát khí kinh hoàng, như muốn nghiền nát đối phương thành tro bụi... Vân Thế Chi Thần không kịp thủ thế, phải lùi lại ngay tức để tránh né, nhưng đồng thời cũng không quên phản công, hắn phóng ra một đòn mạnh mẽ từ lưỡi thương, tạo thành một luồng khí kình sắc bén chém ngang qua tử quang, khiến không gian rung chuyển…
Lang Lang, thấy Huyễn Ma Tiên Tử đã động thủ, liền không chậm trễ, thân ảnh như phong, cùng nàng hợp kích công giáp Chi Thần, nam tử vận toàn bộ công lực, từng chiêu từng thức đều mang theo sự khôn khéo, nhằm công vào những tử huyệt của đối phương. Vân Thế Chi Thần lúc này lâm vào thế bị động, hắn phải liên tiếp phòng ngự và phản công, nhưng cũng khởi giác cảm sức lực suy kiệt, dù hắn mạnh mẽ cơ nào, nhưng đối mặt với hai kẻ địch liên thủ, hắn cũng khó lòng chống đỡ lâu dài…
Huyễn Ma Tiên Tử không ngừng công kích, từng đạo tử quang của nàng như những con mãng xà độc, liên tiếp nhào tới không ngừng. Vân Thế Chi Thần phải liên tiếp vận chân khí để đối phó, nhưng mỗi lần như vậy khí lực trong người mình giảm sút rõ rệt...Lang Lang nhân cơ hội đó, tung cước vào những chỗ yếu hạ, khiến Vân Thế Chi Thần càng lúng túng hơn…
Trận chiến ngày càng trở nên ác liệt, địa bì dưới chân ba hành giả bị phá hủy, từng cơn tiểu phong cuốn đi cát bụi, tạo thành những xoáy gió dữ dội, bầu trời như bị che khuất bởi những luồng khí kình và tử quang, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên cảnh thống khổ chiến trận. Bạo âm vang vọng khắp chốn, như những lôi khúc rền rĩ báo hiệu cho một cuộc chiến sinh tử đang đến hồi kết...
Vân Thế Chi Thần lúc này đã lâm vào thế hiểm, hắn bị dồn ép đến mức không còn đường lui, giác cảm hắn, từng hơi thở hắn trở nên nặng nề, từng đường thương pháp dường như mất đi sự chuẩn xác vốn có, dù vậy hắn vẫn chẳng chịu khuất phục, hắn vận dụng toàn bộ sức lực còn lại, tung ra một chiêu thức cuối, một chiêu mạnh mẽ nhất, nhằm đánh lùi cả hai kẻ địch …
Tuy nhiên, Ám Tiêu Huyễn Ma Tiên Tử và Lang Lang đã lường trước được điều này, họ đồng loạt né tránh, rồi phản công cùng lúc từ hai hướng. Vân Thế Chi Thần không còn kịp phòng thủ, chiêu thức của hắn bị phá tan, lưỡi thương trong tay hắn run rẩy, mất đi sức mạnh vốn có...Lang Lang nhân thời cơ đó kết khí thành kiếm đạo, phi thẳng vào tâm ngực Vân Thế Chi Thần khiến hắn lảo đảo, máu từ miệng phun ra như huyết lệ tưới hoa…
Huyễn Ma Tiên Tử không bỏ lỡ, nàng tung ra pháp kỹ một đạo tử quang u ám như nhật nguyệt giữa đêm dạ, phóng thẳng vào Vân Thế Chi Thần, chiêu này mạnh đến mức xé toạc chiến y nhất phẩm của hắn, tạo ra một luồng bạo lực thổi bay khói bụi ra xa, đánh tan mọi thứ trên đường nó đi qua. Vân Thế Chi Thần bị đẩy lùi, ngã khụy xuống đất, thân thể hắn run rẩy, mục diện tràn đầy căm phẫn, nhưng cuối cùng cũng không thể chống đỡ thêm nữa…
Trước khi thân tan rã, Vân Thế Chi Thần thầm rủa thề, nhưng tất cả đã muộn màng, hắn chết với một nụ cười lạnh còn vương trên môi, tay hắn vẫn nắm chặt lưỡi thương, chẳng nguyện buông lưỡi thương kia ra…
Lang Lang và Huyễn Ma Tiên Tử nhìn nhau im lặng, cả hai đều biết cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng trước mắt họ đã đạt được một bước tiến lớn, thần khí giờ đây chỉ còn lại hai kẻ tranh đoạt…
Mục diện lang lang hướng về phía hai món thần khí với khóe môi cười mỉm rồi tiến về phía hai món thần khí, ngay khi nam tử Lang Lang kịp chạm tới thần khí, một tia chỉ pháp sát kỹ nồng nặc mùi luân hồi, đâm thẳng vào lưng xuyên qua trước ngực khiến máu từ vết đâm chảy ra, nhuộm đỏ cả y phục…
lang lang quay mặt lại nhìn Ám Tiêu Huyễn Ma Tiên Tử với khuôn mặt bi ai, rồi thân ảnh tan biến theo làn gió…Không chút thương cảm, tiên tử cất bước uy nghi, bộ hành tới thẳng phía thần khí, nhưng hành được năm bước thì Thân thể nàng khựng lại trong giây lát, một lưỡi tiểu đao từ gió ngưng tụ sắc bén lướt ngang yết hầu nàng, khiến máu từ cổ họng phun tràn ra.
Trong sát na tối hậu, nàng mới chợt giác nhận ra rằng Lang Lang trước mặt chỉ là huyễn ảnh hóa hình, khiến nàng lầm tưởng địch thủ đã vong, nào ngờ chân thân nam tử sớm ẩn tàng, đợi đến khi phản tâm dấy khởi, liền nhất kích đoạt mệnh...Nỗi hận cuồn cuộn, oán niệm trào dâng, song thiên đạo vô tình, đã quá muộn để thay đổi vận mệnh…
Lang Lang hiện thân từ sau lưng nàng, nam tử nhìn xuống nhục thân đang đổ gục nhuộm máu của Tiên Tử, buông ra ngữ thanh mỉa mai:
"đúng là tiện nữ, kẻ đó gọi ngươi như thế quả không oan uổng.! Thật đáng tiếc ngươi đã quá tự tin vào bản thân mà quên mất rằng, trong giới hành giả tu đồ này, không có kẻ ngu nhân tồn tại..."
Nữ tử muốn cất ngữ điều gì đó, nhưng chỉ có máu huyết và sinh khí ứa ra từ yết hầu đã bị đứt đoạn, song mục của nàng dần dần chập chờn, hoa quang trên thân dần tán, nàng hoàn toàn chìm vào hắc dạ đọa luân hồi, nhục thể nghiêng xuống đất, thân thể dần tan biến, vĩnh viễn mai táng trong mộng tưởng đoạt bảo vô minh…