Mộc Nham bước tới, nhìn Lang Lang rất nghiêm:
“Đa tạ ngươi cứu mạng ta và Hạ Tương, món nợ này, ta sẽ báo.”
Nói xong, hắn giao chiếc nhẫn nạp giới chứa xác Kim Giác Thú cho sư tôn:
“Da yêu thú dày quá, chúng đệ tử không đủ sức xử lý.”
Sa Vân Chân Nhân lập tức truyền lệnh:
“Trấn Vũ, mau đi mời các trưởng lão về đại điện, phải cắt sừng Kim Giác Thú càng nhanh càng tốt.”
Rồi sư tôn quay lại nói:
“Các con đã mệt, mau về nghỉ, trời sắp sáng rồi, Lang Lang và Mộc Nham bị thương, lát nữa sẽ có đệ tử đưa thuốc tới.”
Tất cả đồng thanh:
“Vâng!”
Mộc Nham, Hạ Tương, Đinh Ninh rời đi…Thiên Dật và ba vị sư huynh dìu Lang Lang về phòng.
Một lúc sau, sau khi đã uống thuốc từ đồng môn nấu cho, Lang Lang nằm dài trên giường uể oải, hơi thở trầm mà đều. Trong yên lặng, tâm trí nam tử bất giác vọng về chuyện lễ cống nạp thượng giới, mỗi tông phái đều xem như mệnh căn.
“Liệu lên thiên giới có gặp được, kẻ mà ta muốn tìm bấy lâu nay không!”
Lang Lang lật người, tâm tư lại suy nghĩ:
“Từ ngày vào tông môn đến giờ… ta đã không kiểm lại giới hoàn lần nào.”
Vừa nghĩ, nam tử liền đưa tay chạm vào chiếc giới hoàn nơi ngón tay, một niệm dẫn động, Nạp Giới mở ra trước thần thức nam tử, bên trong chất đầy dị bảo, pháp phù, linh bội cổ, đủ loại sắc quang hỗn loạn giao thoa như sao trời.
Bên trong bày thành từng lớp từng dãy, Linh bảo hư phù, Pháp phù Cổ Chuẩn, kim bội Dạ Lam, quỳnh mộc linh quả, thần kiếm si đạo và vô số bảo vật khác, từng được hắn đổi lấy bằng thọ nguyên trong bí cảnh Mục Thánh lần trước.
Nam tử khẽ nhíu mày.
Vào tông môn quá bình yên, không còn đuổi giết, không còn xung đột, đến mức nam tử… quên mất mình từng sống thế nào, nam tử nhìn những pháp bảo hồi lâu, tâm như mặt hồ lặng khó dò, khó nói là si hay sầu.
Một lát sau, Lang Lang thu thần thức lại, giới hoàn tối đi, trong lòng nam tử dâng lên cảm giác rất lạ: trống rỗng nhưng lại chất nặng.
Bóng chiều buông xuống, tầng vân phai sang tím mực, Lang Lang chỉnh lại y phục, bước lên bậc đá đại điện, mười mấy ngọn đăng liền soi thành một vầng ánh vàng cổ kính, nam tử tiến vào, thân khom lưng, tay hành lễ:
“Đệ tử Lang Lang, bái kiến Chân Nhân.”
Sa Vân Chân Nhân đang đứng trước kinh sách cổ của các vị thần chủ đời trước để lại, lưng thẳng như tùng băng, thần sắc lại mang vài phần phiền uất, nghe tiếng Lang Lang, ông chỉ khẽ xoay người, ánh mắt nặng trĩu...
Lang Lang nhìn ngài, thần sắc không đổi:
“Đệ tử muốn thỉnh hỏi… Sính lễ dâng Thượng Giới lần này, liệu đã đủ chưa?”
Sa Vân chân nhân trầm ngâm một nhịp rồi nói:
“Dù muôn phương, đồng môn đệ tử giúp đỡ, nhưng vẫn thiếu gần một nửa..”
Một chữ “thiếu” nặng tựa đá rơi, khói trầm lan mỏng, Lang Lang đứng im, chỉ hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống nền đá, như tính toán điều gì...
Rồi bỗng đưa tay ra trước mặt, khẽ mở nạp giới. kim quang bùng lên, tất cả dị bảo tích lũy bấy lâu hiện ra, chất thành từng lớp, tinh tuyệt, khí vận cổ dị như đến từ một đời kiếp khác.
Sa Vân ban đầu còn tưởng là đang trong mộng, đến khi thần thức quét qua, tâm thức ngài mới kinh ngạc:
“Những… những thứ này… tiểu đạo hữu, ngươi lấy từ đâu…?”
Lang Lang bình thản:
“Đệ tử từng mắc nợ tông môn rất nhiều, nhờ có ngài cứu sống, mới còn thân thể lành lặn như hôm nay, cho nên coi như trả một phần ân nghĩa.”
Sa Vân Chân Nhân siết chặt ngón tay, chỉ một khắc sau, vị tông chủ cao cao tại thượng ấy bỗng quỳ xuống trước Lang Lang:
“Tông môn vì ngươi mà tồn mệnh. Lão phu… không dám nhận đại lễ này.”
Lang Lang vội cúi xuống, đỡ Sa Vân chân nhân dậy mà nói:
“Sư tôn đừng như vậy, đây chỉ là chút vật nhỏ, không đáng để sư tôn thất lễ.”
Giọng ngài lạc đi vì mừng, vì đã giải thoát khỏi áp lực thượng chỉ:
“Không ngờ Kim Sa Phái ta lại có một ân nhân ẩn tàng như vậy… Nếu vượt qua kiếp nạn này, Kim Sa Phái còn tồn, công lao này thuộc về tiểu hữu. Ta… ta và các trưởng lão nguyện chia cho ngươi một phần của phái, dù là nửa đời tài nguyên, bọn ta cũng không tiếc!”
Rồi Lang Lang chậm rãi nói:
“Thật ra, đệ tử tới đây… cũng muốn xin một việc.”
Sa Vân lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh:
“Ngươi cứ nói.”
Lang Lang hơi cúi đầu:
“Đệ tử muốn theo sư tôn cùng các trưởng lão lên Thiên Giới dự Đại Thọ Thiên Ma, đệ tử hứa sẽ không gây rắc rối, chỉ đi theo học hỏi.”
Sa Vân thoáng giật mình, vì biết thiên giới trên đó hiểm nguy hơn người đời tưởng, nhưng nhìn vào ánh mắt nam tử, tĩnh như cổ kính, sâu như vực hoang, ngài biết quyết định của hắn đã định từ lâu.
“…Được.”... “Hôm nay tông phái đã đủ sính lễ, họa diệt tông không còn, ta cần gì phải ngăn cản thiếu niên thiên tài cơ chứ?”
Nói đến đây, ông như trẻ lại hai mươi tuổi, vừa cười vừa chạy nhanh ra cửa điện:
“Đệ tử! Mau! Mau thông báo cho toàn bộ trưởng lão, sính lễ đã đủ! Không cần lo lắng nữa!”
Tên đệ tử gác cửa nghe mà sững người, rồi mắt sáng rực:
“Vâng, thưa sư tôn!!” Hắn chạy nhanh đi cấp báo.
Trong điện trà nóng vừa rót, Sa Vân chân nhân quay vào, hơi thở vẫn còn gấp vì vui mừng, ngài mời Lang Lang ngồi xuống, tự tay rót chén trà bạch diệp hiếm có.
Lang Lang nhận lấy, khẽ gật đầu uống một ngụm, hương trà thanh mà lạnh, như gột cả sát trần khí trong lòng.
Nam tử đứng dậy, đưa tay thu lại toàn bộ linh bảo đang lơ lửng vào giới hoàn, rồi tháo nhẫn nạp giới ra, dâng lên hai tay:
“Đây là sính vật của tông môn, xin ngài cất giữ cẩn thận.”
Sa Vân chân nhân cung kính tiếp lấy, như cầm một mảnh sinh mệnh mới của Kim Sa Phái.
Lang Lang chắp tay:
“Đệ tử vốn là tán tu, quen mai danh ẩn tính, xin sư tôn đừng công khai chuyện ta dâng đồ, sợ đồng môn biết, rồi truyền ra ngoài… danh tiếng vang xa, dạ hành khó giữ, sẽ sinh họa.”
Sa Vân chân nhân gật đầu:
“Ngươi nói đúng. Từ nay, ngoài ta ra… không ai biết chuyện này.”
Lang Lang cúi người lần nữa:
“Nếu không còn việc gì, đệ tử xin cáo lui, sẽ ra quảng điện trước cùng các sư huynh đệ canh gác tông môn, đề phòng kẻ khác nhân loạn mà quấy phá.”
Sa Vân mỉm cười đầy hiền hậu:
“Đi đi. Ngươi là phúc tinh của tông môn.”
Lang Lang xoay người, áo khoác nhẹ bay, bóng hắn kéo dài trên nền đá.
Ba ngày sau đã tới ngày lên Thiên Giới, trời chưa sáng mà Kim Sa Phái đã rộn ràng khí tức, Sa Vân Chân Nhân mặc đại bào màu lam huyền, các trưởng lão xếp hàng phía sau. Thánh tử Mộc Nham đã hồi phục bảy phần, đứng trầm tĩnh, thánh nữ Đinh Ninh y phục trắng, gương mặt lạnh như sương sớm.
Lang Lang diện hắc kim tử quân y, lấp lánh lụa ling cang, đen tuyền đêm dạ, cả hai hòa lẫn vào nhau, tay nam tử đeo nhiệm châu, tay kia cầm quạt giấy, tâm mi vẽ huyền văn do Trần Vũ khéo tay vẽ giúp, mục diện bình thản, đứng trên ngự kiếm oai phong lẫm liệt, vẫy tay chào huynh đệ.
Từ sân dưới, Trấn Vũ ngẩng cổ la lớn, giọng run run như sợ người khác không biết mình có công:
“Lang huynh! Nhớ… nhớ đừng lau mồ hôi nhé! Nét bút đó ta vẽ suốt ba canh giờ đấy!”
Lang Lang khẽ bật cười, khóe mắt cong lên, gật đầu lia lịa như trấn an đứa trẻ vừa dọa bị mất đồ chơi quý.
Trên phi chu, Đinh Ninh liếc sang một cái, môi mỏng hơi nhếch, giọng nhẹ như gió mà bén như phong nhận:
“Phàm phu bắt chước dáng tiên… lại còn để người ta nguệch ngoạc văn tự lên trán, đúng là… không biết tự lượng.”
Giữa sân môn, sính lễ đóng trong rương lớn, linh quang bịt kín bốn góc, do Sa Vân tự tay niêm phong.
Sa Vân Chân Nhân hô lớn:
“Xuất phát — hướng Thiên Môn!”