Lang Lang chăm chú quan sát hang ổ kim thú rồi cất tiếng:
“Linh trí của kim thú rất cao, nó chỉ tấn công kẻ có khí thế mạnh nhất. Mồi càng mạnh… nó càng bị dụ.”
Đinh Ninh nhìn sâu vào mắt Lang Lang.
“…Ngươi từng đi săn thú linh trí sao?”
Nam tử đáp:
“Không, ta từng bị một con kim thú truy giết.”
Câu nói bình thản đến mức ai nghe cũng bĩu môi, nhưng vì chẳng có kim nghiệm về loại này, cuối cùng cả đội cũng đành phải nghe theo lang lang.
Mộc Nham đứng trước hang, cố ý làm rò rỉ khí tức cực mạnh.
Kim Giác Thú lao ra, nó ngó nhìn xung quanh rồi rung sừng đe dọa, lần này Lang Lang là người lao xuống đầu tiên.
Nam tử tung người, tay áo vung, pháp lực khởi ý, thần phong diệu thanh lướt trong giây lát đã tiếp cận nhục thân yêu thú, rồi lại kết khí thành binh, chém thẳng vào chân trái nó. Đinh Ninh thấy vậy liền dựng trận phong tỏa. Hạ Tương lao từ phía sau đội lên, tung pháp nhấc nhục thân lên chân không, hai tay giáng kiếm khí trảm mạnh xuống đỉnh đầu kim thú.
Mộc Nham nạp linh lực, tung chưởng:
“Phá!”
yêu thú dính chưởng pháp của nham mộc, bị đẩy lăn ngã ra xa, nó từ từ đứng dậy rồi gầm lên một tiếng dài…rồi thụt lùi vào hang đá.
Lang Lang đáp xuống đất, hơi thở ổn định, mồ hôi nhẹ dọc thái dương nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước trận.
Thiên Dật thở hổn hển ở phía sau hộ pháp:
“Nó… chết chưa?”
Thiên Dật vừa dứt câu, trong hang đá bỗng vọng ra một tiếng lạo xạo rất nhỏ, như đá bị mài vào nhau… rồi im bặt.
Cả nhóm lập tức xoay người, thủ thế, không ai dám trả lời câu hỏi của Thiên Dật, vừa kịp chớp mắt, gió từ miệng hang thổi ra uy khí, mang theo mùi huyết kim, một loại khí tức kim hệ cực kỳ sắc bén, giống như dao mỏng cứa nhẹ lên da.
Đinh Ninh cau mày, nâng tay thi triển pháp ấn, thổi tan bụi đá lơ lửng trước mặt, lang lang đứng uy nghiêm, mục nhãn chuyển sang trắng xóa mà lay động, phong nhãn truy tung khai mở, Đinh Ninh liếc sang Lang Lang, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén:
“Ngươi thấy gì?”
Lang Lang chậm rãi nhìn vào bóng tối sâu hun hút trong động, giọng trầm thấp:
“Nó chưa bị thương đâu, nó… đang đổi cách tấn công.”
Hạ Tương nhíu mày:
“Đổi cách tấn công? yêu thú thì biết cái quái gì”
Lang Lang cắt ngang, vẻ mặt vẫn dửng dưng:
“Có yêu thú từng dí ta ba ngày ba đêm, ta chạy đến mức quên cả tên sư môn của mình! Thú linh trí… càng bị kích động, càng nguy hiểm, Kim Giác Thú loại lớn… thường sẽ ‘lùi để bật’, nhịp đầu tiên chỉ dò thử thực lực chúng ta.”
Hạ Tương im bặt, Mộc Nham quắc mắt nhìn vào hang động, môi mím lại, hắn là thánh tử, lẽ nào lại kém một tán tu mới nhập môn? nhưng hắn không phản bác, trong chiến trận, ai nói đúng… thì hắn lắng nghe.
Vài hơi thở sau, trong động một, luồng khí kim sắc bật ra, thổi tung bụi đá trong hang, Đinh Ninh vội hét:
“Lùi lại!”
Thiên Dật kéo Lang Lang về phía sau một trượng, Hạ Tương lộn người trên không, trường kiếm kéo dài ánh bạc chắn trước người ngự thủ...
Kim Giác Thú xuất hiện lần thứ hai, nhưng lần này… nó lớn hơn. Da nó phồng lên từng thớ, ở những chỗ bị thương trước đó… nay mọc ra từng mảng giáp kim mới, nhọn hoắt như gai thép, sừng trái của nó nứt ra ba đường, tỏa ánh sáng rực hơn ban nãy.
Đinh Ninh hít một hơi:
“Yêu thú…biết cách độn giáp sao?”
Nam tử vừa đứng vững đã đáp ngay:
“Không phải độn giáp, là lột giáp để lộ chân thân.”
Hạ Tương quay phắt:
“Ngươi bịa đấy à?”
Lang Lang thở ra, cau mày nhìn con thú đang bước chậm:
“Ước gì bịa được…”
Kim Giác Thú gầm lên, toàn bộ mặt đất như run rẩy theo, Mộc Nham lao lên đầu tiên, vung tay đánh ra chưởng lực mang theo khí tức cường giả:
“Trấn Lâm Càn Uy!”
Chưởng lực nện thẳng vào sừng yêu thú, nhưng nó không hề hấn gì, mà cứ lao nhanh tới, con thú nghiêng đầu, sừng phát ra kim lôi, húc thẳng vào Mộc Nham, khiến hắn bị kim lôi, đánh thẳng vào tận tâm can, rồi húc hắn hất văng lên cao.
“Thánh tử!!”
Thiên Dật gào lên. Đinh Ninh lập tức vẽ trận pháp dưới chân, xoay người, cuồng phong hiện khởi nâng Mộc Nham bật lên, Mộc Nham phun ra một ngụm huyết đen.
Đinh Ninh biến sắc:
“Tâm cung bị thương! Hắn trúng kim lôi rồi!”
Hạ Tương lao lên, một tay đỡ lấy lưng Mộc Nham đang được cuồng phong hạ xuống, hắn run bần bật vì dư lôi, tay còn lại kết ấn liền mấy đạo, Hạ Tương lật người, dựng kiếm, ánh mắt đỏ lên:
“Con súc sinh này! Nó giết thánh tử rồi!!”
Kim Giác Thú lúc ấy lại cúi đầu, chuẩn bị lao lên lần nữa, nhắm thẳng về phía mộc nham và hạ tương, Đinh Ninh từ xa hét lớn:
“Tránh ra!! Nó nhắm khí tức thánh tử rồi!!”
Lang Lang lúc này mới có thế chuyển động, nam tử vận khí tạo gió kết thành thiết quyền, vận pháp thần phong diệu thanh, nhắm vào hướng của kim giác thú đang lao tới, cả nam tử và kim giác thú đều lao về phía mộc nham và hạ tương.
Tốc độ vi quái của kim giác thú và nam tử chỉ có thể tính bằng sát na, ngay khi sừng sắp chạm tới thân của mộc nham và hạ tương, nam tử đã lao mạnh một quyền đấm thẳng vào đầu kim thú, đúng ngay khe huyệt gốc sừng, một tiếng nổ như trời long đất lở. Kim Giác Thú toàn thân chấn động, chân sau trượt dài, bị hất ngược ra ngoài bốn trượng, quỵ xuống lảo đảo, rồi đổ rầm xuống đất, tiếng rên khàn đục, máu vàng chảy từ nứt sọ...
Còn lang lang quyền thiết tụ từ gió, trên tay nam tử cũ nứt vỡ tung, gió tản ra như kính vỡ, vì vận sức quá mạnh, va chạm quá lớn, khiến nam tử ứa máu ra khỏi khóe miệng mà gục xuống, ngất lịm đi.
Thiên dật chạy lại hoảng hốt, Mộc Nham dù trọng thương cũng nghiến răng nói, giọng khàn đặc:
“…đưa hắn về… sư tôn trị thương… nhanh…”
Đinh Ninh siết chặt hàm, không nói một lời thừa, Nàng chạy đến, tay trái khoác vai Lang Lang, tay phải kéo Hạ Tương:
“Đi!...thiên dật đệ ở lại với thánh tử, chờ bọn ta về gọi đồng môn quay lại giúp”
Hạ Tương cũng không kịp cãi, chỉ quăng cho Lang Lang một cái liếc vừa bực vừa lo.
Hai nữ tử mỗi người một bên, nâng Lang Lang lên, thân hình hắn đổ nặng trên vai họ, lúc này cả ba phi hành rời khỏi Bách Quái Sơn.
Mộc Nham đặt tay lên ngực, máu đen vẫn rỉ ra nơi khóe môi. Thiên Dật đỡ hắn ngồi kiết, vận pháp điều hòa giúp:
“Thánh tử… đừng vận quá mạnh!”
Mộc Nham gằn giọng:
“Giữ khí giúp ta… đệ đừng làm ta loạn tâm!”
Thiên Dật cúi đầu, tiếp tục thi triển pháp quyết trị liệu đơn sơ nhất của tông môn để giữ mạch thánh tử không nghịch phệ.
Kim Giác Thú thì chết gục ngay gần đó vì bị đả thương nặng, da nó dày đến mức dù muốn lấy sừng cũng không thể, Thiên Dật và Mộc Nham đành thu yêu thú vào nạp giới, chuẩn bị mang về tông môn để các trưởng lão hoàn thành nốt giai đoạn bóc tách.
Gió vút qua tai, Lang Lang vẫn hôn mê, Hạ Tương kẹp nam tử ở bên cạnh thân, nữ tử liếc sang nửa người của lang lang đang rũ xuống, cái đầu gật gà gật gù như kẻ phàm phu say rượu, gương mặt tái nhợt nhưng sống mũi vẫn cao nghênh nghênh, nhìn nam tử mà thấy tức cả mắt.
Nử tử nghiến răng:
“Cái đồ… được phen anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà làm như thiên địa quay cuồng, nằm vật như gấu ngủ đông!”
Đinh Ninh, ở bên còn lại, giọng thản nhiên đến mức lạnh buốt:
“Hắn đánh tất sát Kim Giác Thú, đổi lại là cứu được muội và cả Mộc Nham! Muội không nói cảm tạ, còn lải nhải như oán phụ thế là sao?”
Hạ Tương đỏ mặt:
“Ta… ta biết! Nhưng mà nhìn cái bản mặt hắn… ta lại nhớ chuyện hắn đá ta khỏi lôi đài!”
Đinh Ninh phẩy mắt, không đáp nữa, nàng vốn ít lời, nhưng trong đôi mục diện sâu tĩnh ấy, tái hiện rõ sự mệt mỏi lẫn cảm kích không nói ra.
Trên không trung, mây vỡ thành từng luồng như tấm lụa bị gió chém, dưới chạng vạng sáng, chính giữa là ba người, hai mỹ nhân tả hữu nâng đỡ một nam nhân kiệt sức.
Một lúc sau, Lang Lang khẽ giật mí mắt, chỉ là một nhịp khẽ động, nhưng như mở ra một khe sáng, hắn tỉnh dần, ý thức chậm rãi kết lại, hơi thở không còn loạn nữa, chỉ còn dư vị kiệt lực như biển cạn đang ráng khơi chút hơi tàn.
Vừa mở mục diện, nam tử thấy…hai mỹ nhân mỗi bên đang khoác vai mình.
Khoảnh khắc đó, bên trong đầu nam tử chỉ vang lên một câu:
“Ơ… sao lại áp giải ta như tù nhân thế này…? Ta có mệt tí thôi mà… có cần bế về kiểu này không?”
Rồi nam tử lại nghĩ:
“Thôi kệ… xem hai tỷ muội này muốn đưa ta tới đâu.”
Được lúc sau, cuối cùng cũng về đến tông môn, ba thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống sân trước chính điện, trời đã hửng sáng ở lưng chừng núi...
Tại sân ngoài, bốn sư huynh đệ Trấn Vũ, Tùng Phong, Ngạc Khanh, Minh Hạo đang hộ pháp, linh lực tuần hoàn như dòng nước bao quanh thân hình, thấy ba người đáp xuống, lại thấy Lang Lang bị kẹp như trọng thương, cả bốn huynh đệ gấp tút lao tới:
“Lang Lang sư huynh! Bị thương sao?!"
Hạ Tương và Đinh Ninh đặt nam tử xuống, cả bốn huynh đệ đỡ lấy, bối rối như mèo ăn phải lược chải tóc.
Lang Lang duỗi vai, thở, rồi chậm rãi phủi nhẹ hai bàn tay của hai nữ tử khỏi vai mình, hắn đứng thẳng lên, một tay buông lỏng như du tử, một tay ôm ngực, giọng đều đều:
“Ta không sao… chỉ buồn ngủ tí thôi.”
Bốn huynh đệ: “…”
Hai nữ tử: “…”
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Hạ Tương và Đinh Ninh cùng biến dạng một cách vi diệu, như vừa bị chơi một cú lừa, như kiểu cả đường dài ôm xác nặng tưởng gần chết, ai dè vừa đặt xuống là tỉnh queo...
Hạ Tương nổi đoá, nữ tử bước tới, túm cổ áo Lang Lang, kéo xoay người nam tử lại đối diện mình rồi giáng một cái tát như sét đánh ngang tai.
“Cái đồ khốn kiếp! tỉnh lúc nào mà không nói?! bắt ta lao đầu đưa ngươi về như ôm heo quay thế hả?!!”
Lang Lang chưa kịp chớp mắt thì, Đinh Ninh bước tới, thản nhiên giáng thêm cú thứ hai, giọng nàng bình thản mà sát khí:
“Hay là ngươi giả bất tỉnh để chúng ta cõng về?”
Rồi nàng đá một cú vào sau chân nam tử, khiến nam tử khuỵu xuống một gối, đau điếng.
Lang Lang còn đang ôm đầu gối thì…vừa ngẩng mặt lên, tầm mắt nam tử Lang Lang ngang hàng với…hai ngự uyển tráng kiện trước mặt...Không khí đột nhiên đông kết lại, Hạ Tương: đỏ mặt, Đinh Ninh: đứng hình, Lang Lang: cứng đơ.
Cả ba người trong hai nhịp thở đều trở nên lúng túng lạ thường, hai nữ tử vội xoay mặt né sang hướng khác.
Lang Lang luống cuống đứng dậy:
“Ờ… ta… ta đâu cố nhìn…”
Chưa nói xong thì…Hạ Tương tung một cước thẳng ngực nam tử, quát:
“ĐỒ KHỐN! ai cho nhìn chằm chằm đồ đạc của ta?! muốn ta thanh lý môn hộ không?!”
Đinh Ninh vội giật tay kéo nàng lại:
“Đủ rồi.”
Hạ Tương hậm hực, nhưng cũng buông ra. Đúng lúc không khí còn rối như tơ vò, một giọng già dặn vang lên:
“Các con ồn ào cái gì thế?”
Sa Vân Chân Nhân từ hành lang bước ra, áo bào nhẹ tung theo gió, tất cả vội vã hành lễ:
“Bái kiến sư tôn!”
Chưa kịp đợi hỏi thêm, Đinh Ninh đã lên tiếng:
“Sư tôn, Mộc Nham cùng Thiên Dật đang trấn thủ thi thể Kim Giác Thú, nhờ sư tôn cử thêm đệ tử đón hai người trở về. Lang Lang bị trọng thương nên bọn con đưa hắn về trước theo chỉ thị của Thánh Tử.”
Sa Vân gật, rồi nhìn Lang Lang:
“Thương thế đạo hữu có nặng không?”
Lang Lang xua tay:
“Đệ tử dùng quá công lực nên bị phản phệ nhẹ, chỉ cần ngủ một giấc là ổn, không nguy đến tính mạng…”
Sa Vân Chân Nhân thở phào, nhưng sau đó, đôi mày ông nhíu lại, nhìn hai nữ đồ đệ:
“Nhưng hai con đánh hắn là sao?”
Hạ Tương lập tức tiến lên, giọng tức mà ngượng:
“Sư tôn… hắn tỉnh lúc nào không biết… vừa đặt chân tới sân là tỉnh ngay… rồi hắn còn… hắn còn…”
Nữ tử đỏ mặt, im bặt, Đinh Ninh cũng cúi đầu, không dám nói tiếp.
Sư tôn trừng mắt:
“Hắn làm sao? Nói đi.”
Cả hai nữ tử đồng thời cúi gằm, chẳng ai dám nói “sư đệ Lang Lang nhìn ngực hai sư tỷ”.
Bốn sư huynh đệ cũng ngó trời, nhìn đất giả vờ ngắm mây...
Đúng lúc đó, hai thân ảnh hạ xuống sân, Thiên Dật và Mộc Nham từ xa bay về, hơi thở vẫn còn nặng, cả đám đệ tử chạy tới đỡ, chỉ còn Lang Lang đứng một mình, tay xoa ngực, tay buông thõng…